Bí Mật Động Trời - Chương 3
Tú đã cảm thấy bực mình với tư cách của Trường và nghĩ mình sẽ chẳng thể ở đây lâu đâu.
– Ngon quá, món này lâu lắm mới ăn. – Khoa ngọt giọng
– Có gì mà ngon, chỉ toàn dưa leo, củ cải – Trường lại chê bai
– Ờ..đây là món……… – Tú ấp úng vì sợ Trường
– Khỏi, biết rồi ăn đi – Trường ngắt ngang.
Cả ba ngồi ăn cơm với bầu không khí tẻ nhạt đối với Trường
Tối xuống, mỗi người một việc. Cổng nhà đã đóng. Tú ngồi thẩn thờ trước mặt hồ bơi.
Rồi Khoa đến ngồi chung
– Anh Khoa – Tú hết hồn
– Sao, không được ngồi chung à – Khoa khéo miệng
– Ờ…không. Đây là nhà anh mà sao nói vậy
– Đây không phải là nhà của riêng anh, đây là nhà mà anh và Trường góp chung tiền để mua.
– Vậy à, à nó đẹp quá ,bao nhiêu vậy anh ?
– Bốn tỷ đó em !
– Wow, hèn gì đẹp quá. À hai anh làm nghề gì vậy, sáng nào em cũng thấy đi hết nhưng không biết đi đâu?
– Anh và Trường làm ở công ty kinh doanh của công ty ba má Trường.
– À, thì ra là vậy. Thì ra là làm cho công ty nhà. Hèn chi giờ làm lại thất thường như vậy
– Em không vui à
– Dạ……sao?
– Ờ…….Trường hay bắt nạt em lắm hả /
– Ờ………..!! Em….!
– Cậu ấy là như vậy ,luôn lạnh lùng như một cục nước đá vậy đó. Tính tình không phục ai hết
– Chắc tại anh ấy là con nhà giàu nên mới như vậy!
– Không phải đâu, đó chỉ là một trong những lí do nhỏ. Là vì cậu ấy từ nhỏ đã không cha mẹ.
– Ủa, vậy sao anh nói công ty đó là của ba má anh Trường?
– Ba má nuôi thôi em à. Trường được họ nhận về nuôi từ năm năm tuổi.Nhưng họ thì hay đi vắng không ai quan tâm cậu ấy hết nên bây giờ tính tình lạnh lẽo lắm.
Nghe tới đây, Tú tự dưng cảm thấy giống hoàn cảnh mình giống như Trường, không ai quan tâm lo lắng.
– Em sao vậy? Sao lúc nào anh cũng thấy mặt em ngơ ngơ ?
– Không phải đâu, thật ra….em cảm ơn anh Khoa rất nhiều, nhờ anh mà em được có chổ trú thân. Nếu không có anh thì………..
– Em đừng nói vậy. Từ nhỏ anh đã từng bị giống em nên anh cảm thông được hoàn cảnh như vậy
– Anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà à ?
– Ờ, kể ra xấu hổ quá, lúc đó anh quá ham chơi. Bây giờ xấu hổ thật.
– Nhưng em không phải ham chơi !
– Chứ tại sao em lại………..?
– Từ nhỏ em vốn là đứa được ba mẹ cưng chiều nhất trong hai anh em trong nhà, đến nỗi những đứa bạn thân phải ghanh ghét. Gia đình em vốn cũng rất giàu có, không thiếu thốn gì cả kể cả cho đến hôm nay. Nhưng……………..
– Nhưng sao………..?
– Có ngày nọ, ba má em nghe lời của người quen đi xem bói ở tận Vũng Tàu vì muốn có thể mở thêm công ty,thì ông thầy bói nói với ba má em là…..
– Nếu muốn mở thêm công ty lớn thì phải……….. – Tú ấp únh
– Sao hả em………….?
– Họ phải đuổi em ra khỏi nhà………Vì ông thầy bói nói nếu tiếp tục nuôi lớn em sẽ làm gia nghiệp tiêu tan vì em là ma quỷ đầu thai lên.
Nói tới đây, nước mắt Tú trào xuống, cậu bé gục đầu. Nói không nên lời.
– Tại sao lại có chuyện như vậy chứ. Tại sao lại có chuyện ma quỷ đầu thai, ba má em thật quá đáng.
– Lúc đầu em nghe tin thì cũng không tin đâu, làm gì ba má mình lại dị đoan đến thế. Nhưng rồi từ từ em cũng phải tin vì họ đã bắt đầu hắt hủi em, không thèm đếm xỉa đến em xem em như một đứa con hoang. Em nghĩ chuyện này thật hoang đường……
– Ba má em liên tục dùng đến mọi thủ đoạn để ép em phải đi khỏi nhà. Nhưng em không đi. Vì em không biết bắt đầu từ đâu nếu không có ba má. Lúc đó trong đầu em có nhiều ý nghĩ non nớt lắm. Em luôn tìm cách cầu xin ba má để ba má trở lại như cũ nhưng luôn bị họ xua đuổi
Nước mắt Tú đã tràn ngập cả hồ bơi, Tú nức nở, cố gượng kể tiếp
– Và rồi đến một ngày em thể níu kéo sự yêu thương của ba mẹ trở về được nữa khi họ đánh đập em dã man và em quyết định bỏ nhà đi cho họ vui lòng. Chắc bây giờ họ đã bàn tính đến chuyện mở công ty rồi.
– Ba má em sao lại tham tiền đến nổi bỏ đi máu mũ của mình chứ. Thật là quá đáng.