Bí Mật Động Trời - Chương 2
– Cảm ơn anh – Cậu bé cười nhẹ
– Cảm ơn cái gì, thấy người ta khen cái cười toe toét vậy à. Đưa cái mặt coi coi – Trường quát
Cậu bé đã cảm thấy khó chịu với Trường. Rồi Trường nhìn dáo dác gương mặt cậu bé thật lâu.
– Òh, cũng đẹp trai đấy. Dễ thương đấy. Ủa mà sao nhìn giống con gái dữ vậy?
– Cậu vô duyên quá Trường – Khoa nói
Rồi Trường nhìn cậu bé rồi cười mĩm
– Em dự tính có về nhà không, chắc người nhà đang đợi. – Khoa hỏi
– Không, em sẽ không về nhà nữa – Cậu bé lắc đầu
– Sao vậy ?
– Em….em…..
– Thôi được rồi, chắc em có nỗi khổ riêng để từ từ cũng được – Khoa nhẹ giọng
– Thôi, em cứ ở lại đây với tụi anh, nhà chỉ có hai anh thôi – Khoa lại nhẹ nhàng nói
Cậu bé lại ngạc nhiên tiếp, căn nhà rộng đẹp như thế này chỉ có hai người ở thôi sao?
– Thôi, không được đâu.- Cậu bé từ chối
– Cái gì, nó ở đây? – Trường ngạc nhiên
– Ax………….. – Trường thở dài
– Anh tin tưởng em là người tốt, anh tin là vậy. Em cứ ở đây đi. Được không Trường ? – Khoa nhấp mắt
Trường tỏ vẻ khó chịu nhưng rồi cũng bằng lòng với cậu bạn ngang bướng của mình. Rồi Trường lại nhớ ra và gật gù khoái chí
– Ờ, bà Năm vừa xin nghĩ việc, trong nhà không có ai nấu nướng, dọn dẹp hay là cậu nhóc này làm đi.
– Trường……………..- Khoa trợn mắt nhìn Trường
– Không sao đâu, em làm được mà. Em sẽ dọn dẹp, em còn biết nấu ăn nữa đó. Em sẽ nấu cho hai anh ăn.
– Vậy có được không? – Khoa hỏi
– Được mà, hai anh tốt bụng đã giúp em, em cũng không biết mình phải đi về đâu nữa.
– Đúng rồi, nhóc may mắn lắm mới gặp được người tốt như hai đứa tui đấy – Trường vuốt tóc cười nhẹ
– Ủa mà em tên gì ? – Khoa hỏi
– Em tên Tú, Thanh Tú
– Anh tên Khoa, còn cậu ấy tên Trường
Cậu bé ngồi tựa vào khung cửa sổ trong căn phòng xinh đẹp mà Khoa dành cho mình rồi nghĩ thầm : “ Vậy là cuộc đời mình sắp bước sang trang mới. Ba mẹ ơi. Tại sao lại đối xử với con như vậy, con đâu lầm lỗi gì. Con chỉ mười sáu tuổi thôi mà, tại sao lại bắt con gánh vác thân mình sớm như vậy chứ, còn việc học nữa……..Rồi cậu bé nghĩ tiếp đến ngày mai không được cắp sách tới trường giống như ngày hôm qua, còn mấy bài tập dang dỡ thầy cô dặn về nhà làm chưa làm xong, rồi còn bạn bè nếu gặp trên đường đời thì biết nói sao đây. Rồi hình ảnh cậu bé được nuông chiều bởi ba mẹ ngày nào lại hiện ra trước mặt cậu bé, cậu bé được yêu thương chăm sóc từ chút một nay đã không còn. Nó từ từ mờ dần và trước mắt là phải làm người giúp việc cho người ta, không còn được bên ba mẹ mà cậu bé từng yêu thương. Cậu bé hận lắm, hận vì ba mẹ đã đối xữ tàn nhẫn với mình như vậy. Đôi mắt cậu bé nhìn về thứ gì đó xa xăm, mờ mờ ảo ảo…đôi môi như muốn thốt lên cái gì đó nhưng rồi lại thôi, gương mặt thì ngơ ngơ như mới chào đời ngày hôm qua……
Sáng hôm sau………………………..
– Anh Khoa ơi, xuống ăn sáng nè – Tú lên gọi
– Anh xuống liền – tiếng Khoa giọng ra
Tú bước sang phòng Trường với cảm giác sợ sệt, sợ bị Trường mắng mỏ..nên e ấp
– Anh Trường, xuống………ăn sáng
Trường vẫn yên lặng, Tú kêu tiếp
– Sáng rồi, anh dậy xuống ăn sáng nè
Cửa phòng được mở, trước mặt Tú là Trường đang hùng học
– Sao phiền vậy, chúc tôi ăn không được à?..đúng là phiền
Tú gục đầu bước xuống lầu
Tại bàn ăn:
– Trời, bữa ăn sáng đó à….sao toàn trứng và trứng vậy? – Trường quát
– Ba mẹ em nói sáng ăn trứng và rau quả thì tốt nhất – Tú mĩm cười
– Tốt cái đầu nhóc ấy – Trường gắt gõng
– Trường, cậu ấy không thích ăn trứng ốp la như vậy đâu, mai mốt em đừng làm – Khoa nói
Vừa nói xong, Trường bõ muỗng và phóng lên lầu
– Thôi, em ăn đi. Không sao đâu. – Khoa khuyên
Tú nhích môi nhẹ rồi ăn tiếp
Một buổi sáng khác hẳn nơi Tú ở. Có đầy ánh nắng chói chan chiếu xuống mặt hồ bơi làm Tú thấy thích thú.Hai anh chàng đã đi khỏi nhà nhưng Tú vẫn chưa kịp hỏi đi đâu cả.
Rồi Tú lâu nhà, rữa chén, lau chùi, nấu cơm chưa như những gì mẹ dạy bảo. Bỗng dưng Tú muốn khóc khi nhớ lại ba mẹ mình rồi cố cầm lòng không nhắc đến hai người đó nữa.
Buổi trưa đến, cổng nhà kêu Reng………………..
– Nấu cơm chưa? – Trường về trước Khoa
– Dạ rồi, để em dọn
– Chắc dở tệ – Trường míu môi