Bí Mật Động Trời - Chương 13
– Để làm gì?
– Hỏi thăm sức khỏe của anh, và cảm ơn anh. Từ lúc đêm hôm đó tới giờ em vẫn chưa gặp mặt anh
Trường quay mặt sang chỗ khác rồi cười một mình vì cảm thấy sung sướng vì lần đầu tiên, à không lần thứ 2 có người quan tâm mình và người đó cũng chỉ là nhóc.
– nhóc lo cho tôi thật sao, không còn ghét tôi à?
– Không, không có…..em cảm ơn anh còn chưa hết…….
– Nhóc cảm ơn tôi nhiều lần lắm rồi đó, chắc chứa không hết rồi.
Rồi cả hai cùng cười.
– Nghĩ lại đêm hôm đó, em còn thấy bàng hoàng, khủng khiếp và sợ nữa
– Sao vậy
– Em sợ vì thấy anh lưng trần vì em mà hứng mưa, hứng lạnh. Em sợ anh có chuyện gì chắc em….chắc em……..có lỗi nhiều lắm.
Trường nhìn Tú với gương mặt điển trai,một cách yêu thương rồi nói
– Nhóc à…….nhóc có biết là nhóc là người đầu tiên quan tâm tới tôi không ?
– Dạ………………………..?
– Thật sự, lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác như thế này vì…………
Tú nhìn Trường ngơ ngác, cả hai mắt mơ hồ hướng xuống mặt hồ bơi có ánh đèn chiếu xuống.
– Vì…………..vì từ nhỏ tôi đã lạc mất cha mẹ, 3 tuổi tôi may mắn được người ta lượm về nuôi…….5 tuổi tôi bị người ta bắt cóc về nuôi và người đó cũng chính là ba mẹ nuôi của tôi hiện nay.
– Lúc đó, tôi sợ lắm. Trong đầu không biết gì là gì. Đã thiếu tình cảm của ba mẹ ruột từ nhỏ, bị ba mẹ nuôi bắt về cũng thiếu thốn không kém.
– Tôi từ từ lớn lên, nhưng họ chỉ biết cho tiền tôi xài và xài, chứ không hề dạy dỗ, ôm ấp yêu thương tôi. Lúc đó được cho tiền tôi vui lắm vì chưa có ý thức. Đến khi tôi 16 tuổi như nhóc đây mới bắt đầu có nhận thức, và không muốn ngữa tay xin tiền nữa….từ từ tôi được họ đưa vào 1 trong những công ty lớn của họ để làm giám đốc.
– Kể tới nay đã năm tháng rồi, tôi chưa hề được gặp mặt lại họ, và tôi càng không biết bây giờ họ đang ở đâu nữa……….nhưng trước đó, lâu lâu một lần ọh lại thăm tôi.
Nói đến đây, Trường nhìn sang Tú, thì Tú đang khoanh tay, để mặt lên nhìn xuống mặt hồ. Đôi mắt đầy ngấn lệ
– Sao nhóc khóc – Trường nhẹ nhàng hỏi
– Em thấy thương anh quá…….. – Tú nức nở
– Thươ….ng ……..?
– Đúng. Vì anh có hoàn cảnh giống y hệt em như ngày hôm nay, không cha không mẹ nhưng ít nhất anh còn có ba mẹ nuôi chăm sóc, còn em thì………..
– Có thể đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện của mình cho người khác nghe ngoại trừ Khoa.
Nói được bao nhiêu đó, Tú bật khóc làm Trường thấy xót xa
– Tôi có nghe Khoa nói hết rồi………nhóc thật tội nghiệp…..vậy mà những ngày tháng qua tôi hay bắt nạt nhóc…..chắc nhóc giận tôi lắm.
– Không……em không còn giận anh nữa, mặc dù nhiều lúc làm em khóc….nhưng trải qua chuyện hôm đó, em đã hoàn toàn nghĩ khác về anh.
– Thật không……….? – Trường vui
– Thật, em………..
Dường như Tú đã có cái gì đó với trường mà không nói ra được……….Rồi Trường nói
– Tôi hứa sẽ không bao giờ bắt nạt nhóc nữa, được không?
– Thật không, em muốn anh ngày nào cũng giống như bây giờ.Vì anh bây giờ mới đúng là anh.
– Được, tôi hứa.
Cả hai cùng cười, rồi Trường lại nhớ đến một chuyện quan trọng nữa.
– Tối mai, tôi sẽ làm mì mà tôi học được làm cho nhóc ăn, he?
– Thật không, em muốn ăn lắm, anh không được hứa lèo
– Tất nhiên rồi…. – Chưa bao giờ Trường cười tươi như lúc này hết
– Vậy tối mai em sẽ đi mua mì, trong nhà hết mì rồi. Hì hì
Rồi cả 2 ngồi đung đưa chân dưới mặt hồ, tĩnh lặng…………..
__________________________________________________ ______________________