Bí Mật Động Trời - Chương 1
Truyện xoay quanh câu chuyện tình của Tú và Trường.Tú là cậu bé bị ba mẹ bỏ rơi, hắt hủi. Một hôm cậu bé do không thể chịu đựng nổi những trận đòn roi của ba mẹ nên đã quyết định bỏ nhà đi, trong đêm đó cậu bé đã may mắn gặp được Khoa và Trường cứu giúp, đôi bạn thân Trường và Khoa này đã quyết định cho Tú ở lại nhà cùng chung sống.
Trong nhà, Tú đã tốn khá nhiều nước mắt khi bị Trường bắt nạt, còn Khoa thì luôn yêu thương dỗ dành cậu bé.
Liệu Tú có bỏ ra đi khỏi nhà do quá áp lực từ Trường? Khoa và Tú có đến được với nhau? Trường sẽ đối xử thế nào với Tú sao này? Sóng gió gì sẽ diễn ra trong đời Tú?
———–******————-
– Tao cho mày chết – Tiếng người đàn ông tuổi ngoài năm mươi thét
– Tao cũng cho mày chết – Người vợ của ông ta cũng gào lên
– Đừng mà ba…đừng mà…đừng mà mẹ – Tiếng cầu xin của cậu bé đang nằm trên nền nhà
– Tao không phải mẹ của mày, đừng có gọi nghe chưa – Người mẹ quát
Nói xong, hai vợ chồng dùng chổi đánh vào cơ thể bé nhỏ của con mình không thương tiếc
– Đừng mà…..- Cậu bé quá đau và cầu xin
Cậu bé nói tiếp
– Con có làm gì đâu mà ba mẹ lại như vậy chứ ?
– Còn ba mẹ nữa à…..tao cho mày chết – Tiếng người cha dồn dập
Rồi cậu bé gặng nhìn ba mẹ mình một cách lạ lẫm và thù hận cùng đôi mắt đỏ hoe.Cậu bé vội chạy lên lầu, kéo chiếc vali nhỏ xíu ra , gấp gáp nhét đồ vào đó rồi chạy xuống
– Mày đi đâu đó ?– Hai vợ chồng đồng thanh hỏi
– Con đi….con đi….con không để ba mẹ đối xử với con như vậy nữa – Cậu bé nức nỡ
– Im ngay…mày mà còn gọi ba mẹ là tao cho mày chết luôn đấy
Cậu bé lại nhìn hai vợ chồng nức nở
– Mày nhìn cái gì ? ..mày thù oán lắm phải không, vậy thì đi đi – Người mẹ nói
– Con có phải là con ruột của ba mẹ…..à không…của hai người không?
– Không cần biết điều đó, mày đi đâu?
– Con sẽ bỏ đi, con sẽ không quay về với hai người nữa – Cậu bé vừa nói vừa khóc
– Trời, tui có nghe lầm không ông, nó muốn bỏ đi kìa. Vậy thì đi đi thật xa nhé. – Người vợ xổ lời cay đắng.
– Tụi tao cầu mong mày nói câu này lâu lắm rồi đó. – Người cha tiếp lời
Cậu bé nhỏ lệ không ngớt, rồi như chết người
– Sao, chưa đi nữa hả..muốn gì…à hay là muốn xin tiền chứ gì? Ông cho nó vài bạc lẽ đi – người mẹ chua chát
Ngay lập tức người ba văng xuống gạch mấy tờ tiền lẽ. Cậu bé nhìn theo những tấm tiền đó một cách lâu lắc rồi vụt chạy ra cổng
– Trời, cuối cùng nó cũng đi rồi, khỏe rồi – Người vợ nói
– Thôi đi ngũ thôi bà.
Rồi cổng nhà đã đóng, đèn trong nhà cũng tắt. Hai vợ chồng đã đi vào giấc ngũ ngon lành, cậu bé quay lại nhà đứng trước cổng nhìn lại ngôi nhà hạnh phúc của mình đã sống mười năm trời mà cảm thấy chua xót, lạnh lẽo và không ngớt cô đơn. Hình ảnh một cậu bé đứng trước cổng nhà mà khóc cũng đã làm cho trời đất động lòng mà cho không khí càng thêm lạnh lẽo.
Rồi cậu bé đi , đi một đoạn đường khá xa. Bỗng dưng nhìn lại sau lưng mình thì trời đất tối xầm lại, nhìn về phía trước cũng không kém đen tối, mịt mù. Cậu bé đã biết mình đã mất tất cả, nỗi cô đơn bao trùm lên cơ thể lạnh lẽo đang run rẫy của cậu bé. Quá mõi mệt cậu bé đã ngã khụy xuống trên cây cầu giữa đêm khuya, lạnh lẽo không một bóng người trên đất Sài thành. Chỉ còn duy nhất một ánh đèn đường chiếu xuống nơi cậu bé ngã.
– Hôm nay trời vắng người quá Trường hé ? – Chàng trai tuổi ngoài hai mươi nói
– Ừ. Cũng hơn một giờ sáng rồi mà. Thôi về đi Khoa – Chàng trai cũng chạc tuổi nói
Xe của hai anh chàng lên dốc, đột nhiên Khoa thắng gấp
– Có chuyện gì vậy ? – Trường hỏi
– Xuống xe đi – Khoa gấp gáp
Trước mặt hai người là cậu bé nằm trơ trọi ủ rủ vì lạnh, và cả hai cũng phát hiện trên khóe mắt cậu bé đang đọng lại vài giọt nước mắt
– Đưa cậu nhóc lên xe giúp tui đi – Khoa nói
– Lại nữa rồi, lòng thương người của cậu lại đến nữa rồi à. – Trường gắt gõng
– Tội nghiệp cậu nhóc này, chắc bị tai nạn gì đó
– Cậu không sợ nó là người xấu sao? – Trường hỏi tiếp
– Không đâu, nhìn cậu bé này hiền lành dễ thương lắm mà.
Cho dù nói thế nào thì Trường cũng không ngăn được cậu bạn tốt bụng của mình
Trường phụ Khoa đưa cậu bé lên xe.
– Lấy luôn vali – Khoa bảo.
– Cậu lái cho mình luôn đi nhe.- Khoa lại nói với Trường
– Thật là phiền phức quá đi – Trường khó chịu
Buổi sáng tại ngôi nhà lớn và đẹp. Cậu bé đã tỉnh dậy cảm thấy mệt mõi, uể oãi vô cùng.
Rồi dáo dác nhìn xung quanh căn phòng
– Ủa…….đây….đây là đâu?
– Ở nhà tụi anh – Khoa nói
Cậu bé giật mình vì thấy hai anh chàng ngồi đối diện chiếc giường mình nằm.
– Ngũ nhà người ta mà cũng không hay. Đồ mất trí – Trường khó chịu
Cả ba ra phòng khách và ngồi xuống. Khoa kể lại việc hôm qua cho cậu bé biết
– Thật sự em đã làm phiền hai anh, em xin lỗi – Cậu bé e dè
– Phiền quá đi chứ – Trường ngước mặt
– Thôi Trường – Khoa ngắt ngang
– Sao hôm qua em lại ở đó, sao không về nhà – Khoa hỏi tiếp
– Em…..em …..em bỏ nhà đi – Cậu bé gụt gè
– Sao vậy ? – Khoa thắc mắc
– Tại……..tại vì…………
– Thôi, biết rồi…quậy phá quá nên bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà chứ gì – Trường ngắt lời cậu bé
– Trời, cậu nhìn cậu nhóc này coi. Vừa hiền, vừa dễ thương như vậy thì sao ăn chơi được chứ? – Khoa nói