Anh Trai Và Em Trai Dâm Đãng - Chương 5
- Home
- Anh Trai Và Em Trai Dâm Đãng
- Chương 5 - Mở chân ra cho anh trai sờ tao huyệt, xoa âm đế
Lục Hoa ban đầu quả thật hoảng sợ vô cùng, nhưng sau khi tỉnh táo lại bèn suy nghĩ chân tướng của việc này. Nếu những chuyện trong mơ đều phát sinh trong thực tế, chỉ sợ cậu đã bị nam nhân sờ qua không biết bao nhiêu lần, cũng mơ mơ màng màng mà hầu hạ đại dương v*t của nam nhân, địa phương riêng tư nhất cũng bị nam nhân dâm loạn xem qua. Cơ mà cẩn thận nghĩ lại, người nọ cũng không làm đến bước cuối cùng, nếu không cậu cũng sẽ không hề cảm giác đau đớn, ngược lại… là thoải mái muốn chết.
Hiện giờ đã biết cảm giác của cậu trước đây không phải do bản thân tưởng tượng mà có, lại xem dấu vết trên người, hồi tưởng lại quả là một loại ý vị. Vài hình ảnh không rõ ràng xẹt qua tâm trí đều làm cho da thịt cậu nóng bỏng, dâm động bên dưới lại rục rịch thức dậy.
Lục Hoa ảo não kẹp chặt chân, cố sức đem tiểu tao huyệt đóng lại để hai mảnh âm thần đè ép lẫn nhau, nhưng cũng không thể làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy điên cuồng. Lục Hoa đối với phản ứng của mình vừa tức vừa hận, nhịn không được nức nở, cũng là chấp nhận số mệnh đành đem hai chân mở ra cọ xát vào chăn. Vải dệt mềm mại tinh tế bên trên có hình đóa hoa thêu nổi lên, cứng rắn mà ma sát tao huyệt phấn nộn mẫn cảm, khoái cảm dâng trào làm Lục Hoa nhịn không được dâm kêu…
Lục Hoa thân thể trần truồng nửa quỳ trên giường, đồi nhỏ giữa hai chân cũng đứng dậy, thân mình khi cao khi thấp dao động, xoay trái xong chốc chốc lại xoay phải, dùng mọi cách để dùng chăn bông an ủi tiểu tao huyệt đang động dục. Lục Hoa cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, bản thân cư nhiên đang cưỡi trên chăn mà thẩm du phát lãng, thân mình vốn trắng nõn nay đã nhanh chóng ửng đỏ, tóc dài đen nhánh rối tung, sợi tóc được ảnh nắng vàng chiếu vào cứ như là ngọc quý phát sáng xinh đẹp.
Quỳ mãi đến khi đầu gối phát đau thì dục vọng mới thoáng vơi đi, làm cậu dễ chịu hơn nhiều, Lục Hoa vô lực nằm trên giường, vẫn là cảm thấy hư không vô cùng, nếu mỗi đêm đều có bàn tay to của nam nhân nhu lộng huyệt khẩu, lấy tay nhu nắn đóa hoa của cậu, còn có cái vú thơm thơm cùng cặp mông to, nhất định sẽ làm cậu thoải mái đến kêu gào, đâu cần cảm thấy bất mãn như bây giờ.
Lục Hoa tuy vừa rồi liều mạng tự lộng nhưng khi nghĩ đến việc kia, cậu càng thêm khẳng định người hàng đêm sờ ngoạn cậu chính là anh hai. Không nói đến mỗi cảnh trong mơ đều xuất hiện gương mặt anh ấy, chỉ đơn giản nhìn phản ứng đơn thuần của cơ thể, cậu tuy rằng dâm đãng lại khát khao, nhưng bởi vì trong lòng có anh hai, nên mỗi lần muốn thì trong đầu đều tưởng tượng ra hình ảnh anh hai hung hãn thao lộng cậu, sau đó cậu liền trở nên càng ngày càng dâm đãng. Bình thường cậu đều chán ghét người khác đến gần mình, dù là nam hay nữ, nên người có thể khiến cậu hoàn toàn thả lỏng mặc kệ bản thân thì chỉ có anh hai……
Tuy rằng trong lòng nghĩ muốn, nhưng Lục Hoa cũng sợ bản thân là tự thôi miên chính mình, rồi hãm sâu không kiềm chế được ảo tưởng anh hai cũng có tình cảm với mình. Cho nên, cậu nảy ra ý tưởng phải thử một phen, phải xác định rõ ràng mới được.
Lo lắng hồi lâu, đến lúc tan học cũng không nghĩ ra ý tưởng gì hay, Lục Hoa trong lòng phiền muộn bèn đi tới cổng trường, coi như là giải sầu điều chỉnh tâm trạng. Mới vừa đi tới cổng trường học liền thấy một người xuất hiện, vốn cậu đang trong lòng không yên, tưởng là anh hai, cậu liền hoảng sợ vô cùng. Đến khi nhìn rõ người đó là ai, Lục Hoa lại đau đầu, hỏi: “Cậu có việc gì?”
Người ngăn lại Lục Hoa chính là nhân vật phong vân hôm nay – Sở Phóng, dáng người hắn cao to, đứng trước mặt cậu cơ hồ liền đem cậu che khuất. Sở Phóng quăng ra một cặp mắt ưng lợi hại nhìn chằm chằm Lục Hoa, trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Cậu và Nguyễn Ngưng ở cùng một chỗ?”
Lục Hoa lãnh đạm ừ một tiếng xem như đồng ý, không nói thêm nhiều lời.
Sở Phóng thấy vẻ mặt ấy của cậu, nháy mắt gương mặt đen thui, âm u nói: “Chuyện hồi xưa cậu quên cả rồi à, sao cậu dám! Sao cậu có thể mặc kệ mọi chuyện mà kết giao với cậu ta?”
Thấy dáng vẻ khó chịu phẫn nộ của Sở Phóng, Lục Hoa cười lạnh, trào phúng nói: “Ai mà chưa từng mắc lỗi chứ, lẽ nào mắc lỗi, lọt hố, rồi ở mãi dưới đó không lên? Chúng tôi rất tốt, không cần cậu lo.”
Nói xong, Lục Hoa muốn đi, Sở Phóng đương nhiên không cho cậu đi, lập tức đem Lục Hoa áp vào dưới gốc cây đại thụ, giơ tay chống lên thân cây, đem Lục Hoa vây trong không gian chật chội. Tuy rằng thân thể hai người không tiếp xúc, nhưng dựa vào có chút gần, hơi thở mang theo hương vị xâm lược của giống đực đập vào mặt, làm Lục Hoa có chút buồn nôn, vừa định đẩy hắn ra thì bỗng có tiếng nói lạnh băng từ đâu truyền đến, “Hai người đang làm gì vậy?”
Sở Phóng buông lỏng Lục Hoa ra, nhìn về phía nam nhân xuất hiện, không nóng không lạnh chào: “Ô, Lục đại thiếu!”
Lục Dạ Hằng vừa từ công ty trở về ghé qua đây để đón Lục Hoa, kết quả lại thấy Lục Hoa tựa vào cây, mà một nam nhân có tư thế ám muội lại đang chắn trước cậu. Từ góc nhìn của hắn, đúng là soái ca mỹ nữ, hình ảnh này người khác nhìn vào sẽ thấy trông thật hạnh phúc. Lục Dạ Hằng nổi cơn ghen, lúc này liền tiến lên trách mắng.
Lục Hoa vừa thấy anh hai xuất hiện, trong mắt chợt lóe lên sự vui mừng, lúc này nam nhân đi tới cạnh cậu, chủ động nắm tay kéo cậu ra. Mắt chằm chằm nhìn vào Sở Phóng, giống như Quân Vương bị xâm phạm lãnh thổ, âm thanh lạnh lùng mang theo sự khó chịu cùng uy nghiêm: “Chẳng biết Lục Hoa đã đắc tội gì với Sở thiếu, mà cậu lại ngáng đường em ấy?”
Sở Phóng thờ ơ cười nói, “Lục thiếu nghĩ đi đâu vậy, em gái anh lớn lên xinh đẹp như vậy, Sở Phóng động tâm, liền nhịn không được ngáng đường tỏ tình, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Sắc mặt Lục Dạ Hằng khó coi đến cực điểm, tên Sở Phóng đáng chết này, cư nhiên lại có ý với Lục Hoa. Mà Lục Hoa biết tên Sở Phóng kia chính là ăn nói linh tinh, vì thế lắc lắc tay Lục Dạ Hằng, ôn nhu nói: “Đừng để ý đến hắn, anh hai, chúng ta đi thôi.”
Lục Hoa vội vã muốn rời đi, nhưng những lời này vào tai Lục Dạ Hằng lại thành một ý nghĩa khác. Lục Hoa vốn vì phát hiện ra sự việc hàng đêm nên đối với Lục Dạ Hằng thay đổi rất nhiều, uyển chuyển nhu tình ngọt ngào thân mật, cách nói chuyện so với hàng ngày còn mềm mại hơn rất nhiều, khiến Lục Dạ Hằng tưởng cậu thẹn thùng vì có Sở Phóng ở đây, muốn vội vàng rời đi vì không muốn xấu hổ với người trong lòng.
Sự ghen tuông trong lòng Lục Dạ Hằng ngày càng dâng cao, lồng ngực nhói đau, nhưng hắn không muốn Lục Hoa phát hiện ra sự thay đổi của mình, lại không muốn cậu khó xử, cảnh cáo liếc nhìn Sở Phóng rồi kéo Lục Hoa rời đi.
Tâm tình Lục Dạ Hằng trở nên cực kém, lên xe lại không cùng Lục Hoa nói chuyện. Mà bình thường hắn vẫn luôn cười luôn nói với Lục Hoa, còn trong lòng Lục Hoa vừa thẹn vừa sợ, lại chờ mong khẩn trương, nên cậu cũng không có tâm tư nói chuyện. Vừa nghĩ đến chính mình lập tức muốn làm chuyện kia, Lục Hoa nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng, trên mặt không giấu được vẻ ngượng ngùng cùng hạnh phúc. Đôi mắt vốn xinh đẹp nay lại phát ra phong tình, cả người đều tản ra xuân ý.
Nhìn Lục Hoa, Lục Dạ Hằng không khỏi nắm chặt tay lại, biểu tình có chút hung dữ. Lục Hoa vô ý thức lộ ra quyến rũ cùng ôn nhu kích thích hắn, chẳng lẽ Lục Hoa có ý với tên Sở Phóng kia?
Về đến nhà Lục Hoa thay áo ngủ, cầm lấy lọ thuốc mà buổi chiều bác sĩ gia đình mang tới, sau đó sang phòng của Lục Dạ Hằng. Lục Dạ Hằng vừa tắm rửa xong, lúc đi ra thì thấy Lục Hoa ngồi trên giường mình, cậu cúi đầu nhìn bình sứ trong tay mình, cổ áo ngủ thấp xuống làm lộ ra cảnh xuân bên trong, lồng ngực phập phồng như đang chờ đón người đến chơi đùa.
Lục Dạ Hằng tỏ ra lãnh đạm, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lục Hoa sửng sốt, cậu đương nhiên có thể thấy thái độ của anh hai đối với mình có gì thay đổi, không khỏi có chút lo lắng, rụt rè hỏi: “Anh hai, tâm tình anh không tốt sao? Công ty gặp vấn đề, hay là vì chuyện gì khác?”
Lục Dạ Hằng thấy Lục Hoa đáng thương nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài, đây là bảo bối của hắn, hắn sao có thể bỏ được, nên dùng lời nói lạnh nhạt với cậu. Ngữ khí Lục Dạ Hằng chậm lại, cũng ngồi xuống giường, vuốt ve mái tóc dài của Lục Hoa: “Không có gì đâu, bảo bối tìm anh có chuyện gì vậy?”
Lục Hoa nhẹ nhàng thở dài, bắt đầu thẹn thùng, ngại ngùng một lúc rồi đưa lọ thuốc mỡ đang cầm trong tay cho Lục Dạ Hằng, “Anh hai, em…. Chỗ đó của em sưng lên, anh giúp em bôi thuốc được không?”
Không đợi Lục Dạ Hằng hiểu ra chuyện gì, Lục Hoa đã nằm lên giường, hướng về phía Lục Dạ Hằng mở hai đùi ra, làm hạ thể hoàn toàn lõa lồ trước mặt hắn, hai phiến âm thần mỹ lệ ngoan ngoãn chống đỡ hoa huy*t thần bí, lộ ra màu hồng hồng phấn nộn, phảng phất còn có hương thơm, cánh hoa so với bình thường quả thật có chút sưng.
Hô hấp của Lục Dạ Hằng thoáng thay đổi, ánh mắt rực lửa nhìn về nơi riêng tư của Lục Hoa, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, giọng khàn khàn nói, “Lục Hoa, chỗ này là nơi riêng tư của em, không được tùy tiện cho người khác nhìn thấy.”
Lục Hoa cắn môi, khóe mắt phiếm lệ, vô tội nhìn Lục Dạ Hằng, nói: ” Anh hai, anh đừng tức giận, em biết mà. Nhưng anh và em đều là người thân. Ô ô, thực sự rất khó chịu…. Em, em không dám tự mình bôi, anh hai, anh giúp em một chút, giúp em bôi thuốc được không?”
Lục Dạ Hằng thấy Lục Hoa cầu khẩn liền đầu hàng, đúng vậy, Lục Hoa còn nhỏ, ở trong suy nghĩ của cậu, bọn họ là anh em, không có gì phải kiêng kỵ, là chính mình xấu xa, tâm tư dơ bẩn. Suy nghĩ một chút, Lục Dạ Hằng mở lọ thuốc mỡ, đem một ít dính ở tay rồi bắt đầu bôi. Ngón tay dọc theo hai phiến âm thần của Lục Hoa cẩn thận bôi loạn, động tác đầy ôn nhu, phảng phất dùng đầu ngón tay vẽ lại hình dáng của hoa huy*t xinh đẹp….
Lục Hoa lần đầu tiên lúc thanh tỉnh bị nam nhân sờ hạ thể, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhưng làm cậu thoải mái đến run rẩy, nhịn không được ngâm nga, “Ừm a…. thật thoải mái, anh hai, thuốc mỡ lành lạnh … thật thoải mái a, anh bôi sâu vào một chút, bên trong cũng muốn….”
Mặc dù biết Lục Hoa chỉ muốn bôi thuốc mỡ, nhưng âm thanh này thật giống như âm thanh cầu hoan, tự động trong đầu Lục Dạ Hằng nghĩ Lục Hoa muốn đại côn th*t yêu thương. Tay Lục Dạ Hằng bất chợt bôi thật nhanh, cả khuôn mặt đều dán vào hoa huy*t của Lục Hoa, hơi thở nặng nhọc nóng bỏng phun lên huyệt khẩu yếu ớt, chọc cho tao huyệt mềm mại hơi run lên, âm thần hơi hơi mở ra hai bên, d*m thủy chảy thành một vũng.
Lục Dạ Hằng không cự tuyệt yêu cầu của Lục Hoa, lại đào một khối mỡ, ngón trỏ cẩn thận vói vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve phía trước hoa huy*t. Bỗng nhiên Lục Dạ Hằng đụng phải một chỗ lộ ra, làm Lục Hoa thất thanh hét lên, “A…. Nga, anh hai, thật kỳ quái, anh đụng vào nơi nào vậy. Ô a…. Vì cái gì lại rất thoải mái, ô ô anh hai mau động một chút đi, a, thật sướng, không được, Lục Hoa khó chịu, anh hai, mau mau cứu em, Lục Hoa có phải sắp chết hay không…..”
Lục Dạ Hằng đương nhiên biết thứ mình vừa đụng vào chính là âm đế, vì vậy làm cho Lục Hoa nổi lên phản ứng, thân thể điên cuồng ở trên giường dâm đãng kêu dâm, bị dục vọng hành hạ đến chảy mồ hôi, vẫn là hắn phải cố nén dục vọng của mình lại. Nghe Lục Hoa vừa bất lực vừa đáng yêu rên rỉ, Lục Dạ Hằng biết trên phương diện này Lục Hoa còn rất đơn thuần, căn bản không hiểu được mình đang cầu xin nam nhân yêu thương.
Thân thể Lục Hoa vốn mẫn cảm, lại bị hắn mỗi đêm khai thác triệt để, bị điều giáo nên biến thành tiểu dâm đãng. Nhìn cậu ở trên giường thống khổ cọ loạn như ăn phải xuân dược, nếu không giúp thì cậu sẽ rất khó chịu. Huống hồ sự việc xảy ra ngay trước mắt, Lục Dạ Hằng cũng không cự tuyệt được, hắn nỗ lực ổn định hô hấp, giọng khàn khàn nói, “Lục Hoa đừng sợ, anh giúp em.”
Dứt lời, nam nhân dùng hai ngón tay vói sâu vào tao huyệt, tao huyệt liền mút chặt lấy ngón tay hắn, làm mỗi lần rút ra đều nghe thấy tiếng nước bì bõm. Cắm vài cái, Lục Dạ Hằng lại chuyển sang chơi đùa âm đế, khi thì nắn bóp, khi thù nhẹ nhu nhu.
Lục Hoa bị khoái cảm mãnh liệt làm cho trào nước mắt, mười ngón tay nắm lấy drap trải giường, dâm loạn kêu, “Ngô nga, anh hai … Lục Hoa rất thoải mái, a thật sướng…. Em vì sao lại chảy nhiều nước vậy, a…. Anh hai nhéo tiểu đậu đậu, thật thoải mái quá, a hừ… thí mắt cũng muốn sướng, anh hai làm thí mắt sướng nha, anh, a… thật nhột…..”
Nguyên lai là d*m thủy nhiều đến nỗi đã chảy đến thí mắt đóng chặt, ở tại nếp uốn xinh đẹp mà cọ rửa, chỉ vài lần mà sau mông liền chảy ra dịch ruột non, làm drap trải giường hoàn toàn ẩm ướt, Lục Hoa bất kể là nam hay đóng giả nữ đều dâm đãng cực điểm. Lục Dạ Hằng nhìn chằm chằm không chớp mắt, trán nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn ôn nhu dụ dỗ nói: “Được, anh hai sẽ làm em sướng.”
Dứt lời, Lục Dạ Hằng dùng tay còn lại nhu nhu thí mắt của Lục Hoa, cảm giác chỗ đó bị mình nhu đến mềm ra, nhịn không được Lục Dạ Hằng trực tiếp đem ba ngón tay cắm vào trong. Hậu huyệt không có màng trinh, Lục Dạ Hằng hung hăng cắm sâu hơn, Lục Dạ Hằng cắm được vài cái, Lục Hoa lại dâm đãng kêu. Lúc đầu Lục Dạ Hằng còn nhẫn nại dùng hai tay, một tay chơi hoa huy*t một tay làm thí mắt. Nhưng về sau đại côn th*t cứng rắn đến phát đau, lại thấy Lục Hoa nhắm mắt ở trên giường dâm đãng kêu, không chú ý tới bên này. Lục Dạ Hằng lập tức lấy tính khí của chính mình ra, dùng một tay an ủi, một tay chà đạp âm đế của Lục Hoa, hình ảnh dâm đãng làm người khác không dám nhìn thẳng.
Làm một hồi, cả hai đều phóng thích. Cả ba chỗ của Lục Hoa đều bắn ra, mệt đến mức cậu không muốn đứng dậy, liền nghiêng người ôm chăn đắp lên người, quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cả người không còn sức lực.
Lục Dạ Hằng biết lúc này Lục Hoa cần được an ủi âu yếm, hắn không thể làm quá phận, cũng nằm dài lên giường, từ phía sau ôm lấy Lục Hoa, lồng ngực ấm áp dán vào người Lục Hoa đang ướt sũng mồ hôi, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Em thoải mái lắm sao?”
Lục Hoa “ừm” một tiếng, lại quanh co hỏi: “Anh hai, vừa rồi như vậy…. Nếu về sau em muốn cùng nam nhân âu yếm, cảm giác cũng như vậy sao?”
Lục Dạ Hằng trầm mặc một lúc, nói: “Không phải, về sau nếu em làm, so với vừa nãy còn sướng hơn gấp trăm lần.”
Lục Hoa xoay người lại, dùng ngón tay vẽ loạn lên lồng ngực Lục Dạ Hằng, nhỏ giọng nói, “Khó trách hôm nay em tìm Phong Nguyệt lấy thuốc, hắn chê cười em không có nam nhân làm liền tự an ủi, làm tiểu huyệt sưng cả lên, hừ…. Hắn không cần đắc ý, em đã có người mình thích, rất nhanh sẽ có nam nhân yêu thương em….”
Phong Nguyệt là bác sĩ gia đình của bọn họ, cũng chỉ lớn hơn Lục Hoa vài tuổi, nhưng hắn chính là một nam yêu tinh (độc miệng). Dĩ nhiên hắn cũng là một cao thủ tình trường, mỗi ngày đều có người theo đuổi hắn, cho nên hắn chê cười Lục Hoa không ai muốn.
Lục Hoa đang ám chỉ Lục Dạ Hằng, nào biết Lục Dạ Hằng bật dậy đi, lúc đi gần ra cửa còn nói bằng ngữ khí nặng nề, “Em rất thích Sở Phóng sao, thích đến nỗi muốn hiến thân cho hắn?”
Lục Dạ Hằng nói xong liền đi, không cho Lục Hoa có thời gian giải thích. Lục Hoa giở khóc giở cười, đây là chuyện gì vậy, anh hai cư nhiên cho rằng cậu cùng Sở Phóng có gian tình. Bất quá, vừa rồi lúc anh hai nói còn có chút ghen tuông, phải chăng đối phương cũng có tình cảm với mình? Cậu vốn định mượn chuyện bôi thuốc để câu dẫn anh hai, gạo nấu thành cơm, ai ngờ còn bị hiểu lầm?
Trực tiếp đi hỏi sao? Anh hai sẽ không thừa nhận đâu. Nếu cậu đi thổ lộ, lại có cảm giác rất đột ngột, sợ rằng lại không thành công. Hừ, nếu đã hiểu lầm mình cùng Sở Phóng, vậy mình sẽ lợi dụng cơ hội này để nói ra tâm ý của mình.
Lục Dạ Hằng phiền muộn ngồi ở phòng khách, lại thấy Lục Hoa vừa hát vừa đi xuống lầu. Trên người mặc bộ váy màu lửa đỏ cực mỏng, váy còn cực ngắn, làm cho âm mao màu đen lộ ra ngoài, hình dáng của tiểu côn th*t được khắc họa rõ ràng, phía trên còn không phải nói, bộ ngực no đủ bị đùa nghịch lộ ra phong tình, trước ngực bị chèn ép, núm vú như muốn đâm thủng váy.
Không đợi Lục Dạ Hằng hỏi, Lục Hoa đã chủ động nói, “Anh hai, em đi hẹn hò với Sở Phóng, cơm chiều anh tự lo nha.”
Lục Dạ Hằng lúc này liền bùng nổ, vừa rồi sợ nam nhân làm đau mình, bây giờ lại mặc như thế này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ làm chuyện đó đi. Lục Dạ Hằng vốn tưởng mình sẽ thành toàn cho cậu buông tay, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, hắn căn bản sẽ không thể tha thứ cho Lục Hoa nếu cậu bị người khác nhúng chàm.
Biểu tình của Lục Dạ Hằng như ác ma đáng sợ, vội đi ra cửa kéo Lục Hoa lại, đẩy cậu xuống sô pha, “xoẹt” một phát xé rách váy cậu, nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn, nhe răng cười: “Nếu em đã muốn bị nam nhân thao như vậy, trước tiên để anh hai làm em sung sướng.”