Angel... - Chương 5
Chương năm
Từng đám cỏ vàng úa bị xéo nát dưới gót giầy của tôi. Hôm nay tôi và Lily cùng đi thăm mộ mẹ cô. Đáng nhẽ ra cỏ ở nơi này phải xanh tốt mới phải, tội nghiệp thay cho những kẻ dưới mồ.
Mẹ của Lily là con rối hoàn hảo của quỷ dữ. Chính bà ta đã dạy tôi phải làm gì…
“Mày cũng giống tao thôi, Kyan. Đừng lầm tưởng nữa. Mày là con của ác quỷ. Không bao giờ có sự giải thoát cho mày đâu Kyan”
Tôi là gì? Thiên thần hay quỷ sứ? Có thể là cả hai và cũng có thể không là gì cả. Thật tiếc khi tôi muốn là một thiên thần, muốn mình mang đôi cánh trắng trên lưng.
_ Kyan, về thôi! – Lily chạm vào cánh tay tôi.
_ Cậu về trước đi Lily – Tôi nói với cô rồi vẫy tay chào tạm biệt, nhìn theo bóng cô khuất dần dưới con dốc dẫn đến nghĩa trang.
Cậu sẽ làm gì đây khi biết mẹ mình thực sự là thứ gì?
Tôi từ từ đi đến một góc khuất sau những bụi cây gai và ngồi phịch xuống cỏ, dựa lưng vào một tấm bia mộ. Tấm bia lạnh toát bốc mùi tử khí nồng nặc. Tôi nhắm mắt, tận hưởng hương vị nghĩa địa trong niềm khoái cảm lạ kì.
Trông tôi thật giống một cái xác đội mồ sống dậy với bộ quần áo trắng, làn da xanh xao và đôi mắt trang điểm màu đen rất đậm. Màu xanh trong mắt tôi trở nên bạch thếch.
Tôi rút từ trong cái túi mang theo một chai nước nhỏ, đưa lên miệng uống một ngụm lớn rồi đổ chỗ còn lại cho bụi cỏ xanh bên cạnh. Tôi đã để ý đến nó từ lúc ngồi xuống.
_ Mày mới kiên cường làm sao – Tôi thầm thì với mấy lá cỏ đẫm nước – còn tao thì thật hèn nhát.
Cố gắng để tồn tại ở nơi không thuộc về mình thật vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi lại sợ phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi cuộc sống này, sợ hãi nếu tôi thực sự là ác quỷ.
_ Này người đang nằm yên nghỉ dưới tấm mộ bia, tôi phải làm sao đây?
Không bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi của tôi.
Không lâu sau tôi trở về nhà. Một bữa cơm gia đình đang đợi tôi trong căn bếp nhỏ. Một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.
Bữa cơm kết thúc sau mười phút im lặng nặng nề. Tôi lẳng lặng lên phòng và khóa chặt cửa. Một ngày nữa lại sắp sửa đi qua mà không để lại dấu vết nào trong kí ức của tôi. Tôi muốn có một cái gì mới. Tôi sẽ ra ngoài, đêm nay.
—————-
Bóng đèn đặt trên chóp cái cột đèn vãi ánh sáng vàng vọt xuống mặt đường dưới chân tôi. Những vòng tròn ánh sáng vẽ ra một con đường ngoàn ngoèo dẫn đến khu phố đêm. Mấy bóng đen quái lạ thoắt ẩn thoắt hiện, lao vun vút từ bên này sang bên kia đường. Trong bộ đồ trắng toát, tôi thực sự giống thủ lĩnh của bọn chúng, giống một con ma.
Đã ba giờ đêm. Bây giờ mới đúng là lúc phố đêm cựa mình thức giấc. Tôi tìm đến một bar và ngồi xuống quầy, gọi một ly whisky. Đồ đạc ở đây bốc mùi cũ kĩ. Bản lề của cánh cửa kêu ken két khi tôi đi vào, bọc ghế đã bắt đầu có hiện tượng bạc màu và chân ghế có mấy cái bị rỉ. Tôi sẽ không bao giờ đến chỗ này nữa. Chỉ vì hôm nay là một ngày chán chường thôi.
Cốc thứ hai. Tôi ngồi mân mê chiếc ly thủy tinh đã vơi đi già nửa. Hơi rượu bắt đầu thấm vào người khiến tôi nóng lên. Cảm thấy hơi chóng mặt, tôi đi vào toilet một chút. Khỉ. Cánh tay tôi lại rỉ máu. Tôi phải tốn thêm năm phút để băng lại cổ tay. Buộc lại mái tóc cho gọn gàng, tôi ra khỏi toilet. Thêm một cốc nữa và tôi sẽ về luôn.
Khi đi ra tôi đã thấy có người đang ngồi trên ghế của mình. Không khó để nhận ra đó là ai. Kai. Anh ta vẫy tôi lại. Tôi bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh và uống nốt ly rượu của mình. Chúng tôi chỉ chào hỏi nhau bằng những câu xã giao nhạt thếch. Chấm hết.
Tôi uống cạn ly rượu mới rót của mình rồi chuẩn bị ra về. Có thể do tôi đã say, tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Và bây giờ thì Kai đang nằm ngủ cạnh tôi, gương mặt bình yên nhẹ nhõm, hoàn toàn không còn lại một dấu vết nào của con người đêm qua. Anh ta nắm chặt tay tôi như sợ tôi sẽ chạy mất. Tôi cúi xuống hôn lên má Kai, mỉm cười trước gương mặt có phần trẻ con của anh ta.
Nắng vàng đổ mật lên người tôi, rửa trôi hơi thở của một đêm gần như mất trí.
Tôi khéo léo gỡ tay mình ra khỏi bàn tay to ấm của Kai, mặc quần áo rồi tìm đến phòng bếp. Tôi tự rót cho mình cốc nước cam và uống ngay bên cạnh tủ lạnh.
Boong!!!
Chiếc đồng hồ treo ngay bên trên tủ lạnh điểm 11 giờ sáng. Hơi muộn. Tôi đặt cái cốc không vào bồn rửa, đang định đi về thì Kai không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy eo tôi, dụi dụi vào cổ tôi nũng nịu.
_ Anh cứ tưởng em đã về rồi.
Có lẽ tôi sẽ không về nhà một thời gian.