Angel... - Chương 1
Chương một _ Mở đầu
Có một vũng màu đỏ sóng sánh ở trên sàn. Nó đang lấp lánh dưới ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà. Cái vũng đó đang lan rộng dần ra. Tôi thử chạm đầu ngón tay vào nó, thấy nó ấm nóng. Thật giống một cơ thể sống làm sao…
Tôi nằm xuống sàn nhà, quay mặt ngắm thứ chất lỏng đặc sánh đó. Thứ ấy đang trườn dần về phía cầu thang như một con rắn, một con rắn độc có màu đỏ thắm. Bằng đôi mắt đã bắt đầu mờ dần đi, tôi thấy con rắn đỏ từ từ ngóc đầu dậy, như cảnh quay trong một bộ phim giả tưởng của Mĩ, rồi vươn mình, lao thẳng vào tôi trước khi đổ sụp xuống rồi nổ tung bắn lên mặt tôi hàng ngàn giọt chất lỏng đỏ thẫm. Chỉ là tưởng tượng sống động của tôi trước khi chìm hẳn vào cõi mê.
Trước mắt tôi một màu đỏ sáng rực. Mắt tôi dần khép lại.
” Con là thiên thần Chúa đã gửi gắm cho ta…. Ta yêu con vô cùng…. Khi nào ta còn sống, ta sẽ luôn che chở và thương yêu con……”
Tôi bật cuời thành tiếng trước những lời sáo rỗng của người đàn bà đã từng là mẹ tôi. Đã từng là như thế…
10h 30′
Thời điểm tuyệt vời.
———————–
Những lằn ánh sáng màu đang nhảy múa điên cuồng trước mắt tôi. Chúng khiến tôi chóng mặt, đầu cứ ong ong. Tôi muốn nhấc đôi mi mắt đang nhắm tịt nặng nề để nhìn những gì đang ở bên kia lớp da mỏng chằng chịt mạch máu nhưng không thể. Mệt quá… Lại một lần nữa, tôi thiếp đi.
Những tiếng ri rỉ trước lúc tôi thiếp ngủ đã tắt hẳn, xung quanh tôi im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng o o trong đầu mình. Mắt hé mở, tôi chỉ thấy trước mặt một màu trắng xóa. Tường màu trắng, đèn màu trắng, giường nệm cũng màu trắng. Thứ mùi đặc trưng của bệnh viện xộc lên mũi làm tôi buồn nôn. Thật kinh tởm.
Thiên đường lại một lần nữa xa khỏi tầm với của tôi.
Chiếc cửa sổ duy nhất đã bị tấm rèm che mất, nên tôi quay đầu ra cửa. Cửa không đóng mà he hé mở. Có ai vừa ở trong này chăng? Nếu vậy thì chắc là ông ta… Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng toát lạnh lẽo, ánh sáng từ bên ngoài lọt qua khe cửa cũng là màu trắng. Vài bóng người thỉnh thoảng lướt qua che đi ánh đèn tựa như khoảng tối giữa các thước phim đen trắng. Mấy bóng hình nhìn sao quái dị cứ nhảy nhót trước mắt tôi như những con ma trơi ngoài nghĩa địa. Tôi cứ nhìn vậy như bị thôi miên.
Chợt tôi giật mình thấy một đôi mắt đang nhìn mình qua khe cửa. Tôi không biết đó là ai, tôi không quen anh ta. Đôi mắt đó nhìn tôi mãi, một lúc lâu sau chúng mới bỏ đi. Đôi mắt đó mơi đẹp làm sao. Người đó đi rồi, tôi vẫn thấy dư ảnh của đôi mắt đen ấy.
Tôi quay đầu nhìn lên trần nhà, khẽ nhắm mắt. Nước mắt rơi ướt đẫm gối. Tại mắt tôi quá mệt mỏi thôi mà.
Chợt nhớ tới một bài hát tôi đã nghe từ lâu lắm, tôi ư ử trong miện giai điệu trầm buồn của nó:
“Thành phố mù sương…
…Nơi đã bị mặt trời quên lãng….”