3K - Chương 9
Chap 9
Hôm nay, cậu đi làm từ rất sớm để tránh mặt hắn. Tối qua cậu cảm thấy mình rất tỉnh táo nhưng sáng nay cậu lại không thấy tỉnh táo được chút nào. Cậu đang nhớ lại nụ hôn hôm qua giữa cậu và Ngạo. Nụ hôn ấy mãnh liệt hơn nụ hôn lần trước và thoáng trong lúc ấy cậu có nghe được câu…
“Không thể nào. Có lẽ lúc ấy mình không tỉnh táo.”
Ánh nắng gay gắt của buổi trưa dưới sân trường đột nhiên dịu đi. Một chiếc nón nhẹ ôm lấy đầu cậu. Cậu biết chắc là Huy. Nhưng sao Huy không ngồi xuống, sao cậu lại không nghe thấy tiếng Huy. Kéo nhẹ vành nón lên, cậu thấy bóng Huy đi khuất từ phía xa.
– Cám ơn. – Cậu đợi Huy trước cổng trường để trả lại cái nón.
– Em chở thầy về nhé. – Huy đưa mũ bảo hiểm cho cậu.
Huy hôm nay hơi khác hơn thường ngày, không tấn công cậu dồn dập, và đã gọi cậu bằng “thầy”. Cậu có chút vui nhưng cũng có chút buồn với cách cư xử này.
– Em sẽ làm gì khi bạn trai của em gái hôn em, dù chỉ là muốn giúp mà thôi? Cậu bật ra câu hỏi trong vô thức.
– Người ấy hôn thầy à? Huy tò mò.
– Không có gì. – Cậu thấy mình hơi ngốc khi đã buột miệng hỏi Huy. Trong lúc này cậu không thể tâm sự với bất kì ai trong gia đình cậu, cậu không muốn họ biết những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Ngạo. Cậu muốn tìm một người để cùng cậu chia sẻ những rắc rối mà cậu đang phải giải quyết . Huy chăng? Nhưng sao cậu lại không dám nói, không dám bày tỏ.
– Làm người yêu của em nhé? – Cậu đang im lặng suy nghĩ thì Huy lên tiếng.
– …
– Đương nhiên chỉ là đóng kịch thôi. Để người kia bỏ ý định ấy đi. – Huy cười tự nhiên như đùa.
– …
Cả hai lại tiếp tục rơi vào trong im lặng. Mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, Huy dừng xe trước cổng nhà cậu.
– Cám ơn. – Cậu tháo nón bảo hiểm đưa cho Huy.
Huy rồ ga chuẩn bị phóng đi.
– Chiều nay cậu qua nhà tôi nhé. Cậu nói theo mà không biết Huy có nghe thấy gì không .
– Chào cả nhà. Con mới về. – Cậu bước vào nhà và chợt khựng lại khi thấy bầu không khí u ám đang bao trùm. Ba đang nhìn bố với ánh mắt hình sự.
– Sao chồng không nói cho zợ biết chuyện ba mẹ của thằng Ngạo? Hôm nay nó không xin lỗi zợ về chuyện hôm qua thì zợ cũng không biết nữa. – Giọng ba nghe nhỏ nhẹ mà đầy sát khí.
– Nói thì làm sao? Zợ định làm gì. Đánh họ à.
– Không đánh được thì cũng phải nói cho phải đạo chứ. Xem thường người khác như vậy là quá lắm rồi.
– Rồi sao. Chuyện của con Hòa và thằng Ngạo thì sao. Không thể làm lớn được. – Bố Minh cố gắng làm dịu cơn nóng của ba Thuần xuống.
– Lớn thì sao. Dù sao con Hòa cũng không thể lấy thằng Ngạo.
– Không thể lấy là sao? – Bố Minh hơi ngạc nhiên trước câu nói của ba Thuần.
– Không có gì! Chỉ là nếu ba mẹ thằng Ngạo vậy cũng không nên để con Hòa chịu khổ. – Ba Thuần thở dài.
Nghe ba bảo không để em gái lấy Ngạo làm cậu có chút gì đó lâng lâng trong lòng. Nhưng với trách nhiệm của một người anh thì cậu nhanh chóng cảm thấy lo lắng cho cô em gái. Cậu hi vọng Ngạo chỉ là lúc quá chén mới hôn cậu và những điều vu vơ chỉ nói khi say hoàn toàn không phải là sự thật. Suốt cả buổi trưa cậu ngước nhìn bầu trời, mà trong đầu thì suy nghĩ vẩn vơ…
Buổi cơm chiều hôm nay có mặt đầy đủ mọi người trong gia đình, có Lương và Ngạo và có một vị khách mời của Tây.
“Em đến thật à!” Cậu nói thầm với học trò.
“Không phải muốn anh đến sao?” Huy cười.
“Sao xưng là anh? Em là học trò của tôi đấy?”
“Không phải chúng ta là người yêu của nhau sao?”
“Là người yêu thì sao lại xưng là anh. Tôi vẫn lớn hơn cậu.”
“Anh là seme. Em là uke.”
Cậu liếc xéo Huy một cái.
– Hai người thôi dùng mắt đưa tình đi. Ớn lạnh quá đi. – Hòa lên tiếng.
– Hôm nay vui thật. Dâu rể đều có mặt đầy đủ. – Bố đẩy ghế ngồi vào bàn ăn.
– Dâu rể đều có mặt? Bạn gái của anh hai có đến sao? – Cậu nhìn bố ngạc nhiên.
Hai con mắt của cậu muốn rớt ra ngoài khi thấy anh hai đáng kính hôn nhẹ lên má thằng bạn thân của cậu.
– Hai người…Cậu tròn mắt kinh ngạc
– Vẫn chưa hiểu sao? – Anh cậu cười gian.
– Xin lỗi! Tao muốn nói cho mày biết lâu òi nhưng tao… sợ mày sốc và tránh tao thôi. – Lương cười gian cũng như anh hai cậu.
– Sao ảnh có thể sốc được. giờ không phải cũng dắt anh rể về đó thôi. – Thêm một nụ cười gian từ Hòa.
– Anh rể gì? Bộ ba có nói chấp nhận Huy làm con rể à? – Ba Thuần kéo ghế ngồi xuống cạnh bố Minh và kèm theo một ánh mắt đằng đằng sát khí, chĩa về ai thì mọi người cũng biết.
– Cháu xin chấp nhận mọi thử thách để được làm con rể bác. – Huy nói với giọng đầy tự tin.
– Thật không? – Ba cậu nhướng mày nhìn Huy.
– Cháu sẽ cố gắng đến cùng ạ. – Huy khẳng định chắc chắn.
– Vậy thì mai cháu có rảnh có thể sang tháp tùng bác đi mua vài món đồ lặt vặt trong nhà không?
– Vâng! – Huy gật đầu không suy nghĩ.
Bố cậu lắc đầu ngán ngẩm. Ông biết rõ cái cá tính quý hóa của đức phu nhân của mình. Ba Thuần mà đi mua đồ thì chưa mòn dép vẫn chưa chịu về. Người đi theo thì cực kì kinh khủng khi vừa phải làm tài xế vừa làm osin không công. Ông thấy tội nghiệp cho thằng con rể tương lai.
———————————————
– Phải tìm cách dẹp cái con kì đà này đi mới được.
– Con kì đà đó trông cũng được mà?
– Thế thằng Ngạo thì sao? Với lại loại con trai như hắn rất đào hoa. Nghe nói ở trường có nhiều người bám theo lắm và tính tình thì cũng khá là phong lưu.Nếu thằng Tây quen hắn thì người chịu khổ chỉ có Tây mà thôi.
– Duyên số mà. Làm sao cản được bây giờ?
– Chẳng lẽ bao công sức bấy lâu nay đành bỏ sông bỏ biển.
– Đâu phải công lao vô ích. Ít ra Tây cũng biết thích con trai rồi.
– Chí ít thì cũng phải như vậy chứ. – Nụ cười mãn nguyện của một đấng phụ huynh. – Cứ để mọi chuyện tự nhiên như vậy.
——————————————–
Hôm nay Huy được một đặc ân, được cậu cho phép vào phòng cậu nghỉ.
– Mệt lắm à.
– Giờ anh mới hiểu đi mua sắm với các bà vợ cực khổ như thế nào. Chắc em sau này sẽ không hành hạ anh như thế chứ. – Huy đã được một phen đi thăm thú với ba cậu, bị ông bắt làm tài xế và culi, quay như dế nguyên cả một ngày. Huy nằm sấp trên giường nhìn cậu mỉm cười.
– Em gì ở đây. Không có ai ở đây thì gọi tôi là thầy. – Cậu nhìn hắn hằn hộc.
– “Tai vách mạch rừng”, cứ xưng là anh em cho chắc ăn. – Huy ngồi xổm dậy kéo cậu lại gần.
Cậu cố gắng chống cự nhưng vẫn không làm gì được. Huy quá mạnh, xiết chặt cậu vào lòng. Huy cọ cọ đầu vào vai cậu như một chú mèo.
– Cậu đang làm gì vậy? – Mặt cậu đỏ bừng, cố gắng đẩy Huy ra nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng.
“Cậu điên à!” đúng ra là cậu định hét lên như vậy nhưng tiếc là miệng cậu đã bị lắp đầy bởi đôi môi của Huy. Cậu bị nụ hôn của Huy làm cho không thở được, người cậu nóng ran và dần mất đi sự chống cự. Đến lúc người cậu hoàn toàn mất khả năng phòng vệ thì Huy mới buông cậu ra. Nhưng Huy vừa buông cậu ra thì ăn liền một cú đập của cậu, ngã nhào xuống giường. Cậu nhảy xuống đá vào bụng Huy liên tục không thương tiếc. Con người hiền lành như cậu hiếm khi bạo hành nhưng hôm nay không thể không dùng vũ lực với Huy được.
– Chúng ta chỉ đóng giả thôi, đừng có làm gì quá đáng. Không phải cậu đã bỏ cuộc khi gọi tôi là thầy rồi sao? Cậu thật gàn dở.
– “Gàn dở” không hợp cho tình huống này lắm. Phải nói là “si tình”. – Huy ngồi dậy nhìn cậu mỉm cười.
– Tôi không thích cậu. Tôi thích người khác rồi. Đừng phí công vô ích. – Cậu gằn giọng nói từng chữ một.
– Thích nhưng đâu muốn ở bên người đó. Sao không cho anh một cơ hội cũng như cho em một cơ hội. – Khác với vẻ mặt cười cười khi nãy, Huy nói nghiêm túc với ánh mắt sâu lắng nhìn cậu.
Chỉ một chút là cậu đã bị ánh mắt đó hớp hồn mà gật đầu.
– Không được! Tôi không thể quen cậu. Nếu cậu ép tôi thì chúng ta kết thúc ở đây. Tôi không cần cậu giả quen tôi nữa. – Cậu trả lời một cách lạnh lùng.
Huy chỉ cười rồi bỏ về. Nhiều cô gái và chàng trai sẵn sàng ngã vào vòng tay Huy, nhưng cậu thì không. Một con người quá đỗi bình thường như cậu lại ngang nhiên từ chối Huy lần này hết lần khác. Rốt cuộc thì Huy kiên trì vẫn bám theo cậu là vì lòng tự tôn, quyết chiếm bằng được trái tim cậu hay đó là tình yêu chân thật của một kẻ đa tình.
——————————–
Ngạo cuối cùng cũng nghe lời bố mẹ hắn, dọn khỏi nhà cậu. Hắn đôi lúc cũng tự hỏi bản thân mình, sao lại luôn nghe lời bố mẹ hắn. Hồi nhỏ, mỗi lần hắn đạt danh hiệu học sinh giỏi hay đoạt được giải thưởng nào luôn được bố mẹ khen ngợi và vì thế họ sẽ ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút. Vì vậy hắn luôn làm một đứa con ngoan để mong họ sẽ yêu thương và ở cạnh hắn nhiều hơn. Đó là khi hắn còn nhỏ, bây giờ ở cái tuổi 29, đã gần nửa đời người, hắn có cần phải nghe lời nữa không. Có lẽ chỉ là một ám thị từ nhỏ không thay đổi được hoặc là do hắn không muốn thay đổi.
——————————–
– Chúng ta kết thúc ở đây! – Cậu lãnh đạm nói với Huy.
– Sao vậy?
– Ngạo dọn ra khỏi nhà tôi rồi.
– Tuy là dọn ra nhưng chắc gì? – Huy nhíu mày nhìn cậu.
– Chỉ cần không ở chung nhà thì gặp ở ngoài cũng chẳng sao. – Cậu khẽ cười.
Hai người nhìn nhau rồi không nói gì nữa rồi đường ai nấy đi.
—————————————————
Một tháng vừa qua không gọi là dài so với quãng thời gian mà cậu từng sống, nhưng những việc xảy ra trong một tháng qua lại làm cậu thay đổi hơn cả. Thay đổi từ tình cảm đến tính cách. Nếu như trước đây cậu khẳng định mình thích con gái thì bây giờ cậu luôn phải suy nghĩ đến hai người con trai bên cạnh cậu. Nếu như lúc trước cậu là một con người không nhiều lo nghĩ thì bây giờ cậu luôn trong tình trạng rối rắm trong đầu với nhiều câu hỏi.
Cậu có thật sự thích Ngạo hay đó chỉ là người khơi dậy những cảm xúc đầu tiên của cậu. Và có khi đó chỉ là cảm giác mới lạ do những nụ hôn mang lại. Mà lỡ cậu thích thật thì phải làm sao? Rồi em gái cậu, gia đình cậu?Cậu sẽ phải làm j để có thể đối mặt với Hòa đây?
Nhưng đúng ra mà nói, với trình độ ngu ngơ tình cảm của cậu thì không thể nào suy nghĩ được nhiều như vậy. Tất cả là “chị dâu” tương lai của cậu tặng cho sau khi cậu tìm Lương thỉnh giáo. Cậu phải công nhận Lương không phải người để cậu tâm sự. Lương luôn cố gắng làm rối tung mọi thứ lên. Đôi lúc, cậu muốn quăng đi tất cả mà quay về Mỹ sống cuộc sống vô vị như lúc trước.
Mặc cho những dòng suy nghĩ đang đụng nhau, chan chát trong đầu cậu thì hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Cậu hoàn toàn có thể thư giãn với bầu không khí dễ chịu này. Cậu tựa mình vào lan can ngắm những đám mây buổi sang hờ hững trôi. Đột nhiên không khí bình yên ấy bị phá vỡ bởi một tiếng gọi quen thuộc.
– Tây! – Tiếng gọi vang lên từ phía dưới.
Cậu quay đầu lại và thấy Ngạo với một bó hoa hồng trên tay.
– Hòa đi rồi! Không có ở nhà! – Cậu nói vọng xuống.
– Tôi muốn gặp cậu. – Ngạo nói vọng lên.
– Có chuyện gì?
– Cậu có thể xuống đây không. – Ngạo nhìn cậu với ánh mắt chân thành.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cậu bước xuống mở cửa.
– Muốn nhờ tôi đưa hoa cho Hòa à? – Cậu hỏi khi Ngạo chìa bó hoa về phía cậu.
– Tôi tặng cậu. – Ngạo nói hơi nhỏ nhưng vừa đủ để cậu nghe.
– Cậu điên à? – Câu nói cửa miệng của cậu.
– Tôi không điên. Tôi thích cậu. – Ngạo không hề ngập ngừng khi nói ra như vậy.
– Cậu điên thật rồi.
Cậu toan đóng cửa lại thì Ngạo đã nhanh tay chụp lấy tay cậu, kéo cậu về phía hắn và hôn. Số cậu không biết thế nào mà chỉ toàn bị cưỡng hôn thôi. Không biết đó là may mắn hay xui xẻo. Nhưng cậu thì chắc chắn xem đó là điều xui xẻo.
Kết quả của lần cưỡng hôn này là môi Ngạo chảy ra một ít máu và trên má in rõ 5 dấu tay của cậu. Cậu đóng sầm cửa và chạy nhanh lên phòng, khóa trái cửa, trùm mền kín mít. Cậu đang bị gì thế này, trái tim cậu lại giằng xé với những cảm giác “nên” hay “không nên”. Cậu nghĩ mình đã có thể không gặp hắn nữa và hắn cũng sẽ không phiền cậu nữa, nhưng bây giờ lại càng rắc rối hơn. Hắn nói thích cậu ngay khi lúc tỉnh táo chứ không phải do men rượu. Cậu phải làm sao? Ai có thể giúp cậu