3K - Chương 8
Chap 8
Gặp nhau lần đầu là tình cờ.
Lần thứ hai có thể gọi là có chút duyên phận.
Nhiều hơn hai lần thì không còn là tình cờ nữa rồi.
Cốc cốc!
– Ai vậy?
– Có cậu học trò đến tìm con, cậu ta đang đợi ở dưới nhà đó. – Tiếng ba vọng qua cửa.
——————————
– Chào thầy!
Cậu đứng khựng lại trước lời chào lễ phép ấy. Có hai trường hợp: một là cậu nghe nhầm, hai là người trước mặt không phải Huy.
– Em đến tìm thầy có gì không?
– Có vài chỗ trong bài học em không hiểu. Thầy có thể chỉ giúp em không?
-Sao em không đợi đến giờ học rồi hỏi cũng được mà!
-Em muốn hiểu rõ thêm thôi ạ. Dù sao em cũng rảnh. Huy cười nhẹ.
Cậu vẫn không tin là người đang nói chuyện với cậu là Huy. Cậu không biết huy có anh em sinh đôi không nhỉ. Huy đâu phải người ngoan ngõan lễ phép như vậy, lúc nào mà không trêu chọc cậu.
– Vậy em không hiểu chỗ nào? – Cậu ngồi xuống đối diện với Huy.
– Dạ, qui luật cung – cầu ạ.
– Qui luật ấy đơn giản mà. Một món hàng được sản xuất từ nhà cung ứng khi thị trường có nhu cầu.
– Vì vậy em mới không hiểu. Sao nhà cung ứng biết thị trường có yêu cầu.
– Trước khi phát triển thì họ phải thăm dò nhu cầu của thị trường. Việc ấy thì không phải đơn giản. Việc thăm dò có thể là mở rộng hoặc chỉ tập trung vào một số đối tượng nào đó.
– Vậy làm sao bảo đảm thành công cho nhà cung ứng.
– Cái này thì khó nói lắm. Nếu đã có một thăm dò tốt, bản thân nhà cung ứng cũng phải tạo ra được sản phẩm thỏan mãn với nhu cầu đó. Ngoài ra các chiến lược quảng cáo cũng không kém phần quan trọng. Nhà cung cấp giống như một “người đi chinh phục” mà “con mồi” là khách hàng của mình.
– Em hiểu rồi ạ! Vậy chúng ta nên thăm dò thị trường trước rồi mới ra kế hoạch để có thể “tấn công nhanh – tiêu diệt gọn”. – Huy nhìn cậu nở một nụ cười gian tà.
– Kế hoạch đó như thế nào? Nói cho bác nghe với.
– Chào bác! Cháu tên Huy ra.
– Chào cháu!Bác là ba của Tây.
Hai con người với hai nụ cười gian tà nhìn nhau.
– Trong bác trẻ quá, nhìn cứ như mới 30 ấy.
– Bác đã 54 rồi. Cháu cưa sừng bác ngắn quá rồi đó, làm bác còn trẻ hơn cả thằng con cả nhà bác ấy chứ.
– Cháu nói thật mà. Nhà bác ai cũng trẻ, nhìn Tây có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cháu ấy.
– 29 mà nhìn còn nhỏ hơn 20 à. Thú vị nhỉ. Cháu chắc có nhiều bạn gái lắm.
– Bạn gái thì nhiều nhưng người đặc biệt chỉ một thôi.
– Không biết cô gái nào may mắn thế?
– Dạ! Không phải con gái! Là con trai.
– Ồ! Cháu cũng can đảm thật.
– Bác có thể cho cháu theo đuổi Tây không?
– Ồ! Cháu không những can đảm mà còn rất thẳng thắn nhỉ. Mà chuyện cháu theo đuổi thằng Tây nhà bác thì phải do Tây quyết định chứ? Chuyện tình cảm bây giờ, đều do con trẻ quyết định cả.
Cả hai người cùng hướng mắt nhìn Tây. Nãy giờ chỉ nhìn hai người nói giờ cậu mới có cơ hội lên tiếng.
– Tôi là con trai. Sao có thể quen cậu được chứ.
– Tây không chịu, bác cũng hết cách. – Ba cậu giọng an ủi.
– Vậy cháu xin về ạ.
– Khi nào rãnh thì lại sang chơi.
Nhìn dáng vẻ thất thểu của Huy đi về, Tây có chút động lòng nhưng tiếc rằng… trái tim cậu đã thích người khác rồi. Đến khi nào có thể quên được người ấy thì cậu mới có thể bắt đầu với một tình cảm khác.
———————————–
– Sao hôm nay tôi không thấy chị nhà đi cùng .
– À! Vợ tôi không được khỏe nên không đi cùng được. Xin lỗi anh chị!
Hòa và Ngạo nhìn nhau mỉm cười khi nghe câu trả lời của bố Vũ. Ngạo thừa biết là không thể để ba mẹ cậu biết Hòa được nuôi dưỡng bởi hai người cha. Ba mẹ hắn có cái nhìn không thiện cảm với người đồng tính. Ông bà thuộc tuýp người cổ điển và cực kỳ bảo thủ.
– Vậy nhờ anh cho vợ chồng chúng tôi gởi lời hỏi thăm chị nhà.
– Cám ơn anh chị.
– Theo lời cháu Ngạo thì cháu đang ở nhà anh chị. Xin lỗi vì đã làm phiền anh chị.
– Không có gì đâu. Dù sao chúng ta cũng sắp làm sui gia.
– Chính vì sắp làm sui gia nên chúng tôi càng thấy ngại. Chúng nó chưa lấy nhau mà lại ở cùng một nhà thì không tiện cho lắm.
– Chúng nó ngay thẳng ngại gì lời ra tiếng vào. Anh chị đừng qua lo lắng.
– Gia đình anh không ngại nhưng gia đình chúng tôi thấy ngại vô cùng.
– Hai anh chị vẫn tưởng chúng ta còn sống ở những năm 50-60 sao? Bọn trẻ có suy nghĩ của bọn chúng. Chúng ta không thể bắt chúng sống theo cách mà chúng ta đã sống từ mấy chục năm trước. – Giọng bố Vũ có vẻ trầm và nghiêm khác với vẻ ôn hòa hàng ngày của ông.
– Gia đình chúng tôi kinh doanh làm ăn, còn phải giữ sĩ diện với các đối tác. Không thể để họ bảo rằng con trai chúng tôi lấy một cô con dâu về để “chữa cháy”. – Mẹ hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chữa cháy”.
– Chuyện đó thì các vị an tâm. Con gái của tôi tự biết giữ mình. Mà dù có gì đi nữa thì cũng là con của chúng nó, là cháu của chúng ta. Điều đó có khác sao? – Bố Vũ vẫn bình tĩnh trong khi mẹ hắn có vẻ không hài lòng.
– Tôi thấy tốt nhất vẫn nên để con Hòa sớm về bên nhà tôi là tốt hơn hết. Chuyện tiền bạc gia đình anh không lo kịp thì gia đình tôi có thể lo hết. – Mẹ hắn làm bầu không khí ngày càng trở nên ngột ngạt.
– Xem ra gia đình hai bên chúng ta chưa hiểu rõ nhau lắm. Chúng ta còn cần phải gặp nhau nhiều hơn để hiểu rõ hơn rồi hãy tính đến chuyện của chúng nó. – Bố Vũ nhấp nhẹ ly cà phê.
– Thế anh nghĩ gia đình anh là gì? Chúng tôi chấp nhận cho con chúng tôi quen con gái vị nếu không phải vì… – Mẹ hắn không thể giữ nỗi bình tĩnh và hơi to tiếng.
Hắn giật mình rồi cúi gầm mặt xuống khi nghe mẹ hắn lại nhắc về chuyện đó.
– Bà đừng nói nữa. Chuyện đó có gì hay ho mà nói ra. – Ba hắn im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng. – Xin lỗi anh vì vợ tôi hơi quá lời……. Nhưng tôi nghĩ vợ tôi không hẳn là sai, chuyện của chúng nó không thể để lâu được. Vợ chồng tôi xin hẹn gặp anh chị nhà bên vào một ngày gần nhất để có thể bàn cụ thể hơn. Bậy giờ, chúng tôi xin phép anh.
Cuộc gặp gỡ hai bên kết thúc nhanh chóng. Ba mẹ hắn vừa ra đã leo lên chiếc xe hơi vừa chờ sẵn đi mất hút. Bố Vũ nhìn theo mà lắc đầu, thở dài.
– Cũng may hôm nay ba con không đi.
– Tính ba rất nóng, có ba ở đây chắc là ba lật tung cái bàn này lên quá. – Hòa lo lắng.
– Chuyện này tốt nhất không nên để cho ba con biết. Biết rồi thế nào ba con cũng làm cho “ra ngô ra khoai” mới chịu yên. – Bố Vũ mỉm cười khi nhắc đến cái tính khí nóng như lửa của “vợ” mình. Ông hiểu hơn ai hết cái tính khí ấy, chính bản thân ông cũng đã từng nếm trải không ít lần. – Con coi chừng thằng Ngạo, ba trông nó có vẻ không ổn cho lắm.
– Bố về trình diện ba trước đi. Con đi hóng gió với Ngạo rồi sẽ về sau. – Hòa cười rồi chạy theo hướng Ngạo đang dắt xe.
Ông dõi theo con gái và thầm mong cô con gái bé nhỏ sẽ được hạnh phúc.
Mỗi người yêu thương con họ theo cách khác nhau, dù bao nhiêu tuổi thì trong mắt họ con cái luôn nhỏ.
————————————————-
Khui lon bia, nốc cạn rồi bóp dẹp và quăng vào cái góc đèn mờ đang chiếu về phía hắn ngồi.
– Mày định uống đến khi nào? – Cô gái hơi nhíu mày nhìn hắn.
– Không gọi “anh yêu” nữa à? – Hắn cười.
– Ở đây không cần phải đóng giả làm chi. Tao vẫn thích gọi mày hơn hai chữ “anh yêu”. Nghe nó cứ rợn người. – Cô khẽ rùng mình.
– Sao tao không làm con của bố và ba mày chứ? Một thằng như tao sẽ hạnh phúc hơn khi có hai vị phụ huynh như vậy?
– Không chừng lúc ấy mày lại giống anh ba tao. Lại muốn giống người bình thường.
– Như vậy cũng hay. Tao muốn tự do yêu người mình thích nhưng xem ra nó chỉ là khát vọng quá xa vời. – Hắn cười hơi đắng.
– Sao ngày đó mày không công khai luôn. Biết đâu bây giờ khỏe rồi.
– Ngày ấy mà tao công khai chắc giờ tao đang lăn lộn ngoài đường. – Hắn cười lớn. – Cám ơn mày đã đồng ý làm bạn gái hờ tao suốt 10 năm qua.
– Không cần cám ơn. Cũng nhờ mày mà mấy con ruồi nhặng không bám lấy tao. – Cô giật lấy lon bia trên tay hắn và nốc cạn.
– Mày có định lấy tao không?
– Tao chỉ lấy người tao yêu thôi. – Cô quay sang nhìn hắn với ánh mắt nghiêm túc và khuôn mặt hình sự hơn bình thường – Mày có thích anh ba tao không?
– Anh ba mày quá khác với những thằng con trai tao từng thích. Tây quá bình thường, không điểm gì nổi bật, lại hơi ngu ngơ… không phải mẫu người tao hay mơ…
– Nhưng mà vẫn thích đúng không? – Cô nhìn hắn cười nhẹ nhàng.
– …
– Im lặng là đồng ý. – Cô mỉm cười. – Mày thử tỏ tình với anh ấy chưa?
– …
– Mày lo chuyện ba mẹ mày à?
– …
– Mày đã lớn rồi. Hạnh phúc là của mày là do mày chứ không ai cho mày đâu.
– … – Hắn tiếp tục im lặng và nốc lon bia.
– Tối rồi. Về thôi. Mai còn đi làm. Mà mày say rồi. Tao sẽ chạy xe.
————————————–
Thân hình nhỏ nhắn của Hòa không đủ để chắn gió không ùa vào hắn. Gió làm hơi men trong người hắn dịu đi. Hắn đã 29 tuổi, với cái tuổi này không còn có thể gọi là bé bỏng nữa. Hắn có một công việc ổn định, hắn hoàn toàn có tể tự lập và không cần phải dựa vào cha mẹ hắn. Hắn có thể quen người hắn thích dù ba mẹ hắn có phản đối. Nhưng họ không phải những người đơn giản. Họ có thể làm cho một con người biến mất không một chút dấu vế. Hắn từng có một thằng bạn thân, rất thân, học chung từ hồi cấp 1. Từ lúc nào tình bạn ấy đã thăng hoa thành tình yêu. Khi ba mẹ hắn phát hiện, người yêu của hắn đã bốc hơi từ lúc nào. Hắn biết họ đã dùng đến thứ mà họ tự hào nhất, quyền lực và đồng tiền. Để thoát thân, hắn đã hèn nhát đổ thừa cho sự cám dỗ và Hòa trở thành bình phong cho hắn. Cô bảo cô khi nào yêu ai cô sẽ chia tay nhưng 10 năm nay cô luôn bên hắn. Hắn biết ơn cô nhiều.
Về đến nhà, hắn lạng quạng đi lên cầu thang. Hắn đứng trước cửa phòng rất lâu rồi mới vào. Trong phòng không có gió, không làm dịu đi lòng hắn. Hắn thấy nóng, hắn càng nóng hơn khi thấy người mà hắn thích đang ngủ. Nhìn khuôn mặt ngố ngố của cậu khi ngủ làm hắn thấy mọi u ám xung quanh đều tan biến. Hắn nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, rồi tiếp đó là một nụ hôn dài. Hắn muốn nuốt chửng cả đôi môi của cậu.
Đột ngột cậu tỉnh giấc. Cậu không ngừng ngại mà thụi một cú thật mạnh vào bụng hắn. Hắn ngã nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự. Bình thường thì không đến nỗi làm hắn ngất nhưng hôm nay hắn đang say.
Có lẽ trong suốt cuộc đời cậu thì đây là lần bình tĩnh nhất, tỉnh táo nhất, phản ứng nhanh nhất và suy nghĩ nhanh nhất. Cậu không thét lên, cố gắng không gây ra tiếng động. Cậu im lặng vì bản thân không biết nên làm gì và hơn hết là không muốn em gái mình phải thất vọng và đau khổ. Hết sức nhẹ nhàng, bằng cả sức lực, cậu dìu Ngạo lên giường. Mọi chuyện là lỗi của cậu, tại sao lại mạnh tay như vậy. Cậu đi vào phòng tắm lấy khăn mặt lau người cho Ngạo, rồi ngồi bên cạnh như một chú mèo bên cạnh chủ nhân đang ngủ say.
Con người ngu ngơ đôi lúc cũng có lúc sáng suốt đột xuất.