3K - Chương 5
Chap 5
Cứ đi, cứ đi, cậu cứ đi mãi trên đường, qua không biết bao nhiêu con phố. Đôi chân cậu đã mỏi rã rời, nó như không còn muốn nghe lệnh từ bộ não của cậu nữa nhưng cậu vẫn ép nó đi. Cậu không muốn dừng lại, không muốn suy nghĩ về điều vừa xảy ra. Cậu đã hôn, thật ra là bị cưỡng hôn mới đúng. Và người cưỡng hôn lại là một thằng con trai và người ấy lại là em rể tương lai. Tuy nụ hôn đó là một ý tốt, giúp cậu thoát khỏi cô gái lừa gạt nhưng nó lại mở ra cho cậu một thứ cảm giác lạ mà cậu chưa bao giờ biết đến. Cậu có thích nụ hôn đó, cậu thích bờ môi ấm áp, thích cái hơi thở ấm áp của người ấy khi môi kề môi và trong vài giây cậu đã muốn thưởng thức, đáp lại nụ hôn ấy cho Ngạo. Cậu đã tự kí cái đầu cậu hàng chục lần mà vẫn không sao quên được cái cảm giác ấy.
“Alô! Con muốn chuyển về nhà. Ngủ ngoài phòng khách cũng được.”
Vì là nụ hôn đầu tiên nên nó mới có cảm giác như thế, chỉ nhất thời mà thôi, rồi sẽ chóng qua. Cậu tự nhủ với lòng mình.
Mọi người thật tuyệt vời, thì ra họ đã dọn lại căn phòng cho cậu từ lâu, thật bất ngờ. Cậu thấy có lỗi khi nghĩ gia đình đã hờ hững với mình. Cậu bước vào phòng, nhìn nó thật thân thương, cái bức tranh con sư tử có cánh cậu vẽ trên tường hồi cậu học 12 vẫn ở đó, cái giường với tấm nệm cũ xẹp lép vẫn như vậy, tủ truyện manga vẫn lộn xộn, mọi thứ đều như cũ, như ngày cậu ra đi.
“Mọi người hay thật, có thể xếp lại như cũ. Chắc đã tốn công nhiều lắm. Con yêu mọi người lắm.” Lòng cậu tràn đầy xung sướng khi có một gia đình tuyệt vời như vậy. Cậu ôm lấy bố và ba. “Không nơi đâu bằng nhà mình cả.”
“Con không cần phải quá cảm động, mọi người có mất công gì đâu.” Bố nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Sao lại không mất công! Chúng ta tốn cả tháng trời để sắp xếp lại đó chứ.” Cậu đã không thấy được ánh mắt hình sự mà ba nhìn bố. “Con định làm gì để cảm ơn cả nhà đây.”
Ba cậu vẫn luôn là người rõ ràng nhất, rõ ràng theo cái nghĩa, đã giúp thì phải được đáp lại, sẵn sàn cứa cổ cậu không thương tiếc.
“Con biết ba thích ăn món gì mà.” Ba nhìn cậu mỉm cười.
Cậu biết ba cậu thích món gì nhất – sashimi. Ba bị nghiện nặng với món này, một mình có thể chơi luôn ba phần sashimi deluxe mà không si nhê gì. “Cái này mọi người đều giúp, phải hỏi mọi người nữa chứ.”
“Không cần hỏi. Mọi người thống nhất hết rồi.” Không cần nói cũng biết là ba cậu tự quyết định, nhân vật “độc tài” số 1 của gia đình cậu.
Sau khi ăn xong, cả nhà kéo qua bar Thiên Ý. Bar này của một người bạn thân của bố mở. Cậu thích phong cách trang trí của quán này, hai màu chủ đạo là đen và vàng. Tường được sơn với từng mảnh đen vàng vuông vức xen kẽ nhau. Ghế màu đen với những bàn tròn vàng, đặt trên đó là bình hoa đen với những bông hồng vàng lá đen. Xung quanh được bài trí với nhiều kệ gỗ với đèn cầy cũng mang hai màu đen vàng. Tất cả không gian tạo nên một màu đen bí ẩn nhưng không u ám, màu vàng đã làm ấm lại không gian. Cậu thoải mái cảm nhận cái không khí nhẹ nhàng dễ chịu.
“Nãy giờ bỏ sót nhân vật chính của ngày hôm nay. Con về ở luôn hay sao? Xin được việc làm chưa? Có người yêu gì chưa? Con thích mẫu người như thế nào?”
“Dạ…” Cậu bất ngờ trước một loạt câu hỏi của bà chủ quán bar, không biết bắt đầu trả lời từ đâu trước.
“Mày định giết nó hả, từ từ cho nó thở đi.”
“Cháu nghe hết câu hỏi của cô mà phải không Tây?” Cô mỉm cười thân thiện.
“Cô có thể nhắc lại được không ạ.”
“Con về ở luôn hay sao? Xin được việc làm chưa? Có người yêu gì chưa? Con thích mẫu người như thế nào?”
“Dạ.” Cậu cũng cười. “Con sẽ ở lại luôn, đang tìm công việc. Còn người yêu thì chưa có, mẫu người lí tưởng cũng không, chỉ cần cô ấy hợp với con thôi.” Không biết phải trả lời câu này bao nhiêu lần, sao ai cũng hỏi cậu cái câu thích trai hay gái.
“Vậy nếu con thích con trai thì sao?”
“Sao lại có chuyện đó được. Con chỉ thích con gái thôi?”
“Thì chỉ nếu thôi?” Cô Nhàn tròn mắt nhìn, mong đợi câu trả lời từ cậu.
“Nếu người ấy yêu con và con cũng thích, có lẽ con sẽ suy nghĩ.” Cậu gãi đầu. Cậu cảm thấy những lời nói vừa rồi thật điên khùng. Bình thường khi ai đề cập đến chuyện đồng tính thì cậu sẽ gạt phăng đi. Hôm nay cậu lại nói và nói như bình thường, như cậu sẽ thích một người con trai vậy. Đột nhiên cậu nghĩ đến người đó. Có phải là vì nụ hôn ấy. Cậu thoáng đưa tay lên môi mình.
“Ồ!” cô Nhàn.
“Ồ!” Người nhà của cậu.
Mặt cậu đỏ như trái gấc chín. Cậu thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, rồi ánh mắt mãn nguyện của ba. Cậu hiểu mọi người đang nghĩ gì. Cậu đã sai lầm khi trả lời câu hỏi đó.
“Con hơi mệt! Con xin về trước.” Cậu đứng dậy bỏ đi một mạch.
“Tất cả lại tại nụ hôn đó cả.” Cậu lầm bầm bước ra khỏi cửa.
Bất ngờ có một cánh tay kéo cậu lại và… Choáng, đó là cảm giác của cậu bây giờ. Một cú môi chạm môi lại diễn ra, nhân vật chính là cậu và một chàng trai khác.
“Mấy người thấy rồi đấy, tôi đã có người yêu rồi. Đừng đi theo tôi nữa. Tôi không muốn người ấy hiểu lầm.” Chàng trai trẻ lại ôm lấy cậu, xiết chặt cậu vào lòng trước ánh mắt sửng sốt của các cô gái đang đứng. Khuôn mặt của các cô gái thay đổi từ ngạc nhiên với đôi mắt trợn tròn rồi sang rưng rưng nước mắt.
“Không thể nào. Sao lại là con trai và còn xấu như thế nữa.” Mấy cô gái khóc thét lên rồi bỏ chạy.
“Cám ơn cậu nhiều” Chàng trai trẻ mỉm cười với cậu rồi đi.
Cậu không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Mọi người đang nhìn cậu, nếu có chỗ để chui xuống được chắc giờ này cậu sẽ chui xuống liền. Một thằng con trai 29 tuổi chưa từng hôn ai, chưa từng yêu ai và sẽ tìm một cô gái làm vợ. Vậy mà trong một ngày, cậu đã nhận hai nụ hôn từ hai chàng trai khác nhau. Có phải ông trời đang trêu đùa với cậu.
“Trời ơi!” Cậu thét lên và bỏ chạy.
Cậu chìm trong giấc mơ kì lạ, Ngạo và chàng trai trẻ đang nắm tay cậu, mỗi người kéo cậu về một phía. Rồi ba cậu xuất hiện. “Ta chỉ có một đứa con không thể gã cho hai người. Thấy hai người đều quá yêu nó, ta nghĩ ra một cách?”. Cậu thắc mắc không biết ba sẽ dùng cách gì. Rồi cậu hoảng hốt khi thấy ba mình rút ra một con dao. “Cách tốt nhất là chia nó ra làm hai.”
“Á!” Cậu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đổ đầm đìa. “Giấc mơ đó không phải là sự thật chứ.” Cậu vuốt những giọt mồ hôi rồi nhìn đồng hồ. Chỉ mới 5 giờ sáng, cậu bước ra khỏi phòng và thấy phía dưới nhà có ánh đèn. “Ai dậy sớm thế nhỉ.” Cậu bước xuống nhà bếp.
“Sao dậy sớm thế con trai.” Ba cậu quay ra mỉm cười với cậu.
“Ba cũng vậy.” Bất giác cậu lùi lại. Ba cậu đang thái những miếng thịt đỏ tươi và bằng con dao y hệt trong giấc mơ của cậu. Cậu nuốt nước bọt, mồ hôi lại bắt đầu chảy. “Chẳng lẽ đây là sự thật.”
“Sự thật gì?”
“Dạ không có gì.” Cậu cười trừ, rồi quay lưng bước ra.
“Khoan đã.” Ba cậu tiếng lại gần và trên tay vẫn cầm con dao.
Mặt cậu lúc này cắt không còn một giọt máu.
“Nhìn con không được khỏe. Có sao không.” Ba cậu đưa tay lên trán cậu. “Con có muốn ăn gì không?”
Ba rất thương cậu, làm sao lại làm hại cậu được. Cậu đã nghĩ quá nhiều. “Ba đang làm đồ ăn sáng hả. Ba nấu lẹ đi, con hơi đói.”
“Được rồi. Đợi ba một chút.”
Nhìn dáng người nhỏ bé của ba quay qua quay lại cắt cắt, nấu nấu rồi nêm nếm, cậu chợt thấy ấm áp. Ba cậu trước giờ luôn thức dậy sớm để nấu bữa ăn cho cả nhà. Dù mệt cách mấy thì ba cũng muốn cả nhà cùng ăn với nhau. Dù là một người khó tính hay độc tài thì ba cậu là một người “vợ” ngoan của bố và là “baba” tốt của anh em nó.
“Ba có mệt không.” Đột nhiên nó thấy thương ba nó quá.
“Bao nhiêu năm nấu như vậy rồi có mệt gì đâu, được chăm sóc cho gia đình là một niềm vui mà.”
Nhìn ba cậu mỉm cười hạnh phúc, giờ cậu đã hiểu câu “hạnh phúc khi chăm sóc cho những người mình yêu thương”. Không biết sau này có ai chịu để mình nấu cho ăn không nhỉ? Bốp! Cậu tự vã vào mặt mình. Sao lại nghĩ đến hai tên đó chứ? (Tham lam quá, mơ luôn về hai người cơ chứ!)
Sau khi ăn xong, cậu thấy cả người tỉnh táo hơn hẳn. Hôm nay cậu sẽ đi tìm việc làm, không thể cứ ở nhà nghĩ ngợi lung tung mãi được. Với tấm bằng thạc sĩ từ Mỹ, việc được nhận vào dạy môn quản trị tại trường Đại học mà cậu từng học không phải là khó. Cậu quyết định chọn công việc này trong vô số công việc khác vì để thử một lần cảm nhận cái thú vui “gõ đầu trẻ”. Cậu ghé tiệm bánh mua một cái bánh kem chocolate về nhà ăn mừng công việc mới.
Khi về nhà, cậu ngạc nhiên với nhiều thứ ngổn ngang để trước sân. Vừa lúc đó thì anh hai cậu cũng bước ra.
“Chuyện gì anh hai?”
“Có người mới dọn đến.” Anh hai cậu vác một thùng đồ lên mang vào trong.
Có người mới dọn đến nhà cậu. Nhà cậu cho thuê nhà à? Mà nhà cậu đâu còn phòng trống nào đâu cho thuê? Cậu bước vội vào nhà xem mặt người mới chuyển đến là ai.
“Hù!” Cậu giật mình khi một bóng người đột ngột hảy ra dọa cậu. Sau khi bình tĩnh lại thì ra đó là Lương.
“Mày làm gì ở đây?”
“Sao tao lại không thể ở đây?”
“Chứ nhà mày đâu?”
“Nhà tao bị hư đường ống nước, mạch điện nhà bị hỏng, tường bị nứt và nhiều thứ vân vân và vân vân nên tao phải tìm chỗ dọn khác.”
“Hả! Mày ở hay phá nhà thế. Sao nhiều sự cố vậy.” Không hiểu sao cậu nghi ngờ cái con người trước mặt cậu quá dù nó đã trưng ra nguyên khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu của nó.
“Thế mày không thích tao qua ở à.” Lương hạ giọng, nghe có vẻ như sắp khóc.
“Tao có nói không cho mày ở. Mày qua ở chung phòng với tao là được chứ gì?” Cậu lúng túng không biết làm sao. Không phải cậu không thích Lương qua ở nhưng chủ yếu là vì hắn. “Sao cả Ngạo cũng qua đây?” Cậu chỉ về phía Ngạo đang ngồi thản nhiên trên ghế sofa.
“Nó không đi chung qua đây ở chứ nó sẽ ở đâu.”
“Vậy nhà nó đâu, sao không về?”
“Nó có lí do của nó. Với lại không phải nó đã giúp mày sao?”
“Giúp gì? Sao mày biết?” Bụng cậu như có người đang đánh trống trong đó. Cậu không biết Lương có biết về nụ hôn ấy không.
“Thì hôm bữa tao thấy mày không ổn, mà tao lại bận nên tao nhờ nó đi theo mày xem sao.”
“Úi trời ơi!” Cậu không biết cám ơn hay trách Lương đã quan tâm cho cậu nữa.
“Có chuyện gì à! Bộ chưa giải quyết được sao?” Lương nhìn cậu hơi lo lắng.
“Không! Giải quyết được rồi. Mày lo dọn đồ đi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lương hỏi như thế, vậy là nó vẫn chưa biết gì. “Mà sao thằng kia ngồi phây phây như thế, không bảo nó phụ dọn đồ.”
“Sao nó dọn được khi mày chưa về.”
“Tao chưa về thì liên quan gì đến việc nó dọn đồ.” Cậu ngạc nhiên.
“Thì nó ở chung phòng với mày mà.” Lương thản nhiên đáp.
“Cái gì? Sao tên đó ở chung phòng với tao? Không phải mày ở chung phòng với tao à?” Làm sao cậu có thể ở chung phòng với người đã cưỡng hôn cậu được chứ, lỡ hắn lại như thế sao. Hình như cậu đã quên việc Ngạo hôn cậu là để giúp cậu.
“Phòng mày cửa sổ ở hướng có nhiều gió mà sức khỏe tao lại không tốt nên tao ở phòng anh hai mày. Còn thằng Ngạo thì khỏe hơn nên nó ở phòng mày.”
“Vậy thì tao qua phòng anh hai tao ngủ với mày, còn anh tao qua ngủ với thằng Ngạo.”
“Cậu không thích ở chung phòng với tôi à.” Ngạo đứng ở sao lưng cậu và đã nghe cuộc nói chuyện của hai người từ lúc nào. Mặt Ngạo trông lạnh tanh.
Cậu im lặng không biết nói sao.
“Vậy thì tôi ra ngoài ở trọ.” Giọng nói lạnh tanh ấy làm cậu có chút nhói trong lòng.
“Sao lại dọn ra ngoài.” Hòa thình lình xuất hiện. “Không phải bên nhà Lương anh cũng ở chung phòng với anh Ngạo sao.”
“Nhà Lương thì được. Còn nhà mình em và Ngạo quen nhau, ở chung một nhà sợ lời dị nghị.” Hòa xuất hiện trở thành một cái cớ hay cho cậu.
“Thì có sao. Hai bên gia đình biết nhau hết mà với lại em và anh ấy có chung phòng với nhau đâu mà sợ.”
Làm sao nói cho em gái cậu hiểu là ở chung phòng với cậu thì lại dễ có chuyện xảy ra hơn. “Nói chung là không được!”
“Ba nói được là được. Hai đứa bây bộ thích nhau hay sao mà lại sợ ở chung phòng.” Ba của cậu vừa xuất hiện là đã hạ sắc lệnh xuống. Chuyện đã đến nước này thì cậu không muốn cũng không được.
“Mấy người muốn làm gì thì làm.” Cậu làu bàu bỏ lên phòng. Đóng cửa một cái sầm.
“Anh ấy bị sao thế nhỉ?” Chợt Hòa thấy một nụ cười mỉm của ba. Hòa cũng cười mỉm lại. (Đuôi cáo lòi ra rồi, giấu lại đi.)
Ngạo gõ cửa phòng cậu. “Tôi vào được không?”
Cậu im lặng. Không gian cũng trở nên im lặng. “Không thể cứ như vậy mãi. Cậu ta rồi cũng thành em rể mình. Chuyện cũng không có gì lớn. cứ bình thường là được.” Tự nhủ với lòng mình, cậu ra mở cửa. Ngạo đang đứng tựa người vào tường.
“Vào đi.” Cậu nói mà không nhìn Ngạo.
Sau khi Ngạo vào phòng, cậu chỉ tủ áo còn trống và khoảng trống còn lại trong phòng cho Ngạo để đồ. “Cậu ngủ dưới đất. Tôi ngủ trên giường.”
Ngạo nhìn cậu hơi nhíu mày rồi quay đi không nói gì. Tối hắn trãi tấm drap giường và nằm dưới đất, trong lòng có chút rối bời. Hắn tuy không phải loại người hoạt bát gì nhưng không phải là loại câm như hến. Nhưng với cậu thì hắn lại im lặng không biết nói gì, cứ khô khốc trong họng sao ấy. Lúc đầu cậu còn cười với hắn nhưng sao giờ lại luôn khó chịu. Hắn không hiểu mình đã làm sai điều gì. Chỉ vì nụ hôn ấy thôi sao.
“Xin lỗi?” Hắn nói trong bâng quơ trong không khí.
Cậu vẫn chưa ngủ nhưng vẫn giả vờ như không nghe thấy.
Người trên giường, kẻ dưới đất, ngỡ gần nhau lại như xa nhau vời vợi. Tình cảm mới chớm trong lòng cậu liệu có nở hoa kết trái hay vội tan đi như chưa từng có.