3K - Chương 4.2
Chap 4b
Mở mắt. Một căn phòng xa lạ, cậu làm gì ở đây với thân thể không một mảnh áo che thân? Cậu bắt đầu lục lọi cái trí nhớ đang hỗn loạn của mình.
—-flash back—-
6:00 AM Thức dậy, đập cái đồng hồ một phát rồi quăng nó vào sọt rác.
7:00 AM Chuông điện thoại kêu bíp bíp, định đập nhưng nhớ đến… giá trị của nó cậu đành ngồi dậy 1 cách uể oải. Tỉnh giấc, đánh răng, rửa mặt. Áo nào sẽ hợp với phong cách vừa thanh nhã lại vừa tóat lên vẻ quyến rũ bây giờ. Áo trắng hay áo đen, lựa chọn cuối cùng của cậu lại là áo xám.
8:15 AM Có mặt tại hội chợ sách, trực chỉ gian hàng nhà xuất bản Văn hóa thông tin thẳng tiến. Bất cứ cô gái nào cầm quyển sách Girls who like boys who like boys cậu đều lại gần bắt chuyện. Nhưng tất cả đều tưởng cậu là tên biến thái, nhìn cậu với ánh mắt kì quặc và lắc đầu bỏ đi.
9:43 PM một cô gái với mái tóc kiểu Riri, khuôn mặt cá tính, đôi mắt viền đen đậm, áo thun đen, quần jean rách tả tơi với đôi dép lào tiến lại gian hàng nhà xuất bản Văn hóa thông tin và cô ấy mua quyển sách ấy.
“Có phải bạn là thachanhtim ?” . Một câu hỏi cậu đã hỏi không biết bao nhiêu lần từ áng đến giờ. Và bây giờ cậu tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng, nếu mà nhầm thì cậu chết chắc, nhìn cô ấy không có vẻ là thiện nam tín nữ gì.
May mắn cuối cùng cũng đã mỉm cười với cậu.
10:21 PM Cậu và cô ấy đến một quán bar uống rượu và sau đó thì… không có gì rõ ràng cả. Cậu không thể nhớ thêm được bất kì chuyện j cả.
—-end flash—-
Quay về với hiện tại, trong phòng ăn nhà đứa bạn thân nhất, cậu vò đầu, bứt trán suy nghĩ:
“Chẳng lẽ mình đã…?” Cậu thật sự không nghĩ mình đã mất đi sự trong trắng 29 năm của mình mà lại không nhớ được gì cả. “Không thể nào!” Cậu gào lên. Tâm trạng của một trai tơ lần đầu đây.
“Không thể chuyện gì?” Lương vừa nấu ăn vừa nhìn nó. “Hôm qua mày đi overnight với cô ấy à?”
“Ừ! Tao đã…” Nghĩ đến chuyện ấy cậu lại đỏ mặt như trái cà chua.
“Không còn là trai tân, mày đã thành người đàn ông đích thật.” Lương nói như mỉa mai.
“Mày có vẻ không vui nhỉ.” Cậu cau mày.
“Tao thấy tội cho hai bác, trong nhà lại có một thằng con không được bình thường.” Lương lắc đầu thiểu não.
“Mày thôi đi, anh hai tao cũng sắp cưới vợ, tao quen một cô gái bình thường thì có gì là không bình thường.” Sao mọi người không chịu hiểu cho nó, tình cảm của con người đâu thể nào ép buộc.
“Thật tội cho hai bác.”
Lương nói xong rồi im lặng không nói gì nữa. Cậu cũng không quan tâm, cậu có cuộc hẹn với cô ấy.
Có vẻ kế hoạch đã không còn nằm trong tầm kiểm soát. Chẳng lẽ với đầu óc siêu việt của người sáng lập ra hội “mém bình thường” lại thất bại sao?
Không phải là cậu không hiểu những gì mà Lương cảm nhận. Bố và ba đã rất thương yêu cậu dù cậu chỉ là con nuôi. Ba luôn mong ước cậu sẽ dắt một chàng trai về ra mắt thay vì một cô gái. Đôi lúc cậu cũng muốn thuận theo ý ba nhưng tình cảm đâu thể gượng ép.
Cậu và cô ấy hẹn gặp nhau ở một quán café nhờ số điện thoại để lại trên mảnh giất trong túi áo cậu. Cậu đang rất là hồi hộp, lo âu, bồn chồn, một hỗn hợp cảm xúc với những gì đã xảy ra hôm qua.
Cậu ngồi đợi cô gần một tiếng mà vẫn không thấy cô xuất hiện. Không biết cô ấy có chuyện gì không?
“Xoạt!” Một sấp hình đột nhiên hiện ra trước mặt cậu cùng với sự xuất hiện của người gây ra cho cậu tình cảnh này. “Cậu xem đi!”
“WHAT? Cái j đây?” Miệng há hết cỡ, mắt căng hết mức có thể, các dây thần kinh đang kéo căng đầu óc cậu, một nỗi sợ hãi kéo tới bao trùm lấy cậu.
“Hình chụp không được đẹp à?” Cô gái kéo ghế ngồi xuống bắt chéo hai chân trước mặt cậu. “Chúng ta nhìn xứng đôi đấy chứ?”
“Sao em lấy chụp những tấm hình này. Lỡ gia đình em biết thì làm sao? Anh tuy phóng khoáng nhưng những tấm hình này mà đến tay bố mẹ em thì không được hay cho lắm.” Cậu bắt đầu có một chút sợ sệt, tim cậu đang bắt đầu đập mạnh. Cậu không hiểu người con gái ngồi đối diện cậu đang muốn gì?
“Cậu an tâm, tôi mồ côi nên không cần lo gia đình tôi nghĩ thế nào đâu. Tôi lại lo cho gia đình cậu hơn.” Cô ta nở một nụ cười nửa miệng, nụ cười của một kẻ từng trải sõi đời, báo hiệu cậu đã rơi vào bẫy.
Tuy bình thường cậu không được nhạy bén lắm, nhưng trong tình hình này thì có lẽ cậu hiểu được cô ta muốn gì. Hít một hơi sâu, cậu lấy giọng: “Cô muốn bao nhiêu?”
“Mau lẹ nhỉ, nhìn không giống vẻ bề ngoài ngờ nghệch của cậu.”
“Quá khen.” Cậu khẽ nhếch môi nhưng ánh mắt như đang bùng cháy, lúc này cậu chỉ muốn làm mọi cách sao cho nụ cười gian xảo đó biến mất và thay vào đó là nỗi kinh hoàng thôi.
“Muốn giết tôi lắm à?” Cười khẩy. “Chắc giá 100 triệu. 2 ngày sau giao tiền”
“Trong 2 ngày, tôi đào đâu ra 100 triệu để đưa cho cô.”
“100 triệu chỉ là con số nhỏ so với một người làm việc 3 năm bên Mỹ. Nếu anh không đưa thì những tấm hình này sẽ được gửi trực tiếp đến căn nhà nhỏ của hai vị phụ huynh của anh. Để xem đến lúc đó anh ăn nói sao với gia đình mình.”
“Được. 2 ngày sau tôi hi vọng có thể lấy được cuộn film gốc.” Cậu đành chấp nhận thua cuộc một cách thảm hại.
“Thời buổi này ai còn dùng film bao giờ. Đến hôm đó tôi sẽ gọi điện cho cậu và đưa cậu thẻ nhớ. Hẹn gặp lại sau hai ngày cùng 100 triệu” cô nở một nụ cười đầy gian xảo cùng kèm một cái mi gió.
“Đồ chết tiệt.”
Cậu bước về nhà, nằm phịch xuống giường. Cứ tưởng sẽ tìm được một cô gái tốt nhưng không ngờ nó là một cái bẫy. Chuyện lừa gạt trên mạng vẫn đầy rẫy đủ hình đủ kiểu, cậu biết những chuyện đó nhưng sao vẫn bị vướng vào. Cậu không biết nên trách bản thân mình quá ngốc hay là trách ông trời đã trêu cậu. “Phải chi đây chỉ là giấc mơ.”
“Chuyện gì mà chỉ là giấc mơ?”
Cậu giật mình khi thấy Lương ngồi bên cạnh mình từ lúc nào. “Mày làm gì trong phòng tao. Vào sao không gõ cửa.”
“Tao gõ mà có thấy mày trả lời đâu?”
“Không có chuyện gì đâu.”
“Mày gặp cô ấy sao rồi? Khi nào thì dắt về nhà ra mắt đây?”
“Không hợp! Xù rồi!” Lương mà biết chuyện này chắc sẽ lo lắng, không nói ra thì tốt hơn. Cái này là do cậu suy nghĩ, chứ chuyện này mà nói ra thì chắc Lương sẽ cười ngất và cậu sẽ biến thành trò cười cho cả nhà mà thôi.
“Thế à! Trông mày có vẻ bùn nhỉ. Người làm mất đời trai mày hóa ra lại thành tình một đêm.” Không biết là đang an ủi hay xát muối vào tim cậu nhưng dù sao cũng đỡ hơn khi suy nghĩ về 100 triệu không cánh mà bay.
Hai ngày sau, cũng tại quán café đó, cũng tại cái bàn đó và cậu cũng phải đợi dài cổ như ngày hôm trước.
“Chào! Chuẩn bị đủ tiền chưa.” Cô ta xuất hiện với phong thái của kẻ chiến thắng.
“Rồi!” Cậu đẩy cái túi da màu đen về phía cô.
Sau khi kiểm tiền xong, cô đưa cho cậu chiếc hộp nhỏ màu đen cùng với một vài tấm hình.
“Khuyến mãi cho cậu thêm vài tấm làm kỉ niệm, có cả chữ kí của tôi đấy.” cô đứng dậy xách túi đi, đúng lúc đó có một người con trai tiến lại giật lấy cái túi và nhìn cậu.
“Vì những tấm hình này mà đưa cho cô ta 100 triệu à.”
“Không liên quan đến cậu.” Cậu ghét cái ánh mắt dò xét của hắn.
“Sao lại không liên quan?”
Bất thình lình hắn túm lấy cổ áo kéo cậu đứng lên và đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Cậu gần như tê liệt trước nụ hôn của hắn, cậu không biết phải làm gì nữa, đầu óc cậu rối bời và gần như không thể thở được, cả người nóng ran lên.
“Cô thấy rồi đó, tôi và cậu ấy yêu nhau, mấy tấm hình đó cô có gởi đến nhà chúng tôi thì cũng chỉ là chuyện bình thường. Tôi và cậu ấy còn nhiều tấm độc đáo hơn. Cô muốn xem không?” Hắn nhìn cô cười đểu. Mặt cô ấy tím ngắt, mắt trợn to, môi mấp máy muốn nói nhưng lại như không nói được. Cô lặng người quay đầu bỏ đi.
“Bốp!” Năm dấu tay của cậu in lên trên mặt hắn. Sau một hồi rối loạn cuối cùng cậu cũng hành động. Cậu giống như một cái máy tính chậm chạp, nhận thông tin một hồi, đứng máy rồi giờ mới thực hiện hành động.
“Cậu điên à! Tôi là anh của bạn gái cậu đó.” Mặt cậu đỏ vì ngượng và đỏ hơn vì khi nóng đang thoát ra từ cậu.
“Bình tĩnh! Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi!” Ngạo đặt hai tay lên vai cậu để trấn an cậu.
“Muốn giúp mà lại hôn tôi à. Cậu có điên không?” Cậu tiếp tục gào vào mặt Ngạo.
“Cậu nghĩ đưa tiền cho cô ta là xong à. Cái thẻ nhớ đó cô ta có thể sao ra hàng trăm đĩa.” Ngạo quát lại.
“Mặc kệ tôi.” Ngạo nói đúng nhưng cậu không thể chấp nhận nụ hôn đầu tiên của mình lại bị một thằng con trai cướp đi trong một tình cảnh không hề lãng mạn chút nào.
“Tùy cậu.” Ngạo quăng túi tiền vào người cậu rồi hầm hầm bỏ đi.
Cậu đứng trơ người một hồi rồi cũng bước ra khỏi tiệm cà phê. “Thật là xui xẻo.”
Sự xuất hiện của Ngạo cùng với nụ hôn đầu tiên của cậu đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của khách. Mọi người đều cố gắng theo dõi xem chuyện j đang xảy ra và tại sao lại có một nụ hôn kì lạ giữa chốn đông người như vậy .Nhưng khi cậu bước ra khỏi quán thì mọi chuyện cũng bắt đầu lắng dần. Từ phía xa xa trong quán café, có vài người đeo kính đen đang cười khúc khích với nhau khi chứng kiến cảnh vừa rồi từ đầu đến cuối.
“Nhìn nó công tử vậy mà cũng man lì ra phết đấy chứ.”
“Thật không ngờ nó lại dùng cách này để cứu Tây. Thật không ngờ.” Câu nói tràn đầy vẻ phấn khởi như vừa bắt được vàng.
“Trái đất lại trở về với quỹ đạo vốn có của nó.”
“Hội trưởng hội mém bình thường đâu phải chỉ có hư danh.”
Cả đám lại cười phá lên thỏa mãn. Xem ra cuộc sống cậu đã bắt đầu thú vị theo như điều cậu mong ước bấy lâu