3K - Chương 4.1
Chap 4a
Bình minh buổi sang thật dễ chịu… đã lâu rồi cậu không nghe thấy tiếng chim hót mỗi khi ánh mặt trời lên.. Cậu không muốn mở mắt ra, cậu muốn ngủ nướng thêm một chút để cảm nhận thêm cảm giác bình yên, ấm áp này.
Ưm…
Cái gối ôm động đậy… Sao cái gối ôm lại động đậy được? Cậu giật mình, mở mắt để nhìn cho rõ cái gối ôm động đậy, thì ra đó là Phương Ngạo. Quả đúng là anh em họ với nhau, Lương dễ thương còn hắn thì lại đẹp ngất ngây. Hắn có đôi chân mày rậm, sống mũi cao, bờ môi mỏng gợi cảm. Mà sao cậu lại ngắm nhìn một người con trai say sưa như vậy. Cậu cảm thấy hơi ngượng. Bỏ tay ra khỏi cái gối ôm dễ thương, cậu ngồi dậy cho tỉnh ngủ, rồi bước ra khỏi phòng.
Tây bước qua phòng Lương, chân cậu vẫn còn nhức, định nhờ Lương chở đi bác sĩ. Cậu gõ cửa mãi mà không thấy Lương trả lời. Làm gì mà ngủ say thế? Cậu mở cửa phòng đẩy vào. Căn phòng được xếp dọn gọn gẽ.Quái, mới 5 giờ sáng sao mà Lương dậy sớm thế nhỉ?
“Mày đang ở đâu vậy?” Cậu lấy điện thoại gọi cho Lương.
“Xin lỗi! Ai thế?” Một giọng nói vừa lạ vừa quen nhưng không phải giọng của Lương.
“Phải mày hem Lương.”
Giọng nói chợt im bặt một hồi. “Alô. Lương đây!” Lần này mới đúng là giọng của Lương.
“Mày đang ở đâu thế? Mới 5 giờ sáng mày đã đi làm rồi à? Hồi nãy ai bắt điện thoại thế?” Cậu có quá nhiều thắc mắc cần được Lương giải thích.
“À! Bạn tao, tối hôm qua tao ngủ bên nhạ bạn. Chút nữa tao đi làm luôn. Mày cũng dậy sớm thế?”
“Chân tao bị trật, muốn nhờ mày đưa đi bác sĩ.”
“Có thằng Ngạo ở nhà không. Nhờ nó đi.”
“Thôi! Tao không muốn làm phiền nó.”
“Có gì đâu! Nó trước sao gì cũng là em rể mày mà. Lấy danh nghĩa anh vợ mày ra mà đì nó sói trán luôn.”
“Mày có phải anh họ của nó không vậy?” Tội cho Phương Ngạo khi có một ông anh họ dã man như vậy, chỉ biết giúp người ngoài…cái này thì còn chưa chắc.
“Nhờ nó lè lẹ đi, không nó đi làm là mày ở nhà ngáp gió đó. Haha.” Lương cúp máy cái rụp sau giọng cười dã man của nó.
“Thằng bạn dã man.” Cậu lầm bầm.
“Chân còn đau lắm hả?”
Cậu giật mình quay đầu lại. Phương Ngạo đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
“Người hù người không có thuốc chữa đâu.”
“8 giờ tôi đưa cậu đi bác sĩ.”
“Cậu không cần đi làm à?”
“Xin nghỉ một ngày cũng không sao.”
“Vậy thì phiền quá.”
“Không phiền lắm đâu, dù sao chân cậu cũng do tôi mà ra.”
“Vậy cũng được.”
“Vậy chúng ta đi ăn sáng rồi đi khám ha.”
“Cũng được.” Tự nhiên cậu cảm thấy mình có chút cảm tình với Ngạo. Không biết đối xử với em gái cậu như thế nào nhưng với cậu như vậy thì chắc cũng không đến nỗi. Để ông anh vợ tương lai này kiểm tra dùm cô em gái.Cậu thầm nghĩ.
Bác sĩ bảo chân cậu chỉ bị bong gân nhẹ, nắn khớp một chút, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không sao. Nếu biết nhẹ vậy thì cậu đã ở nhà. Khám xong thì Ngạo chở cậu về nhà rồi đi chợ. Đồ ăn nấu cũng không tệ. Em gái cậu chọn được một người con trai đảm đang như vậy quả là có phước. Sauk hi ăn xong, Ngạo đỡ cậu qua ghế ngồi xem ti-vi. Đi đâu cũng đỡ, chu đáo quá mức. Sao mình cứ như mấy cô gái yếu đuối được người yêu chăm sóc.
“Con trai gì mà điệu ghê hồn.”
“Ai thế?”
“Thì tên hotboy Chan San Than gì đó?” Cậu chỉ về phía ti-vi.
“Sao thế, cậu ta cũng đẹp mà.”
“Nhìn hình hồi trước so với bây giờ là biết nhờ dao kéo hết cả rồi.” Nhìn Phương Ngạo hơi nhíu mày. “Cậu thích Chan San Than à?”
“Không! Tôi chỉ thích nhìn cái đẹp thôi.”
“Cậu thích boy hay girl?” Cậu có một chút tò mò.
“Boy hay girl không quan trọng. Quan trọng là mình thích.”
Cậu hơi nhíu mày khi nghe câu trả lời của Ngạo “Vậy cậu không chỉ thích em gái tôi nhỉ?”
“Không! Chỉ là… nói vậy thôi.”
Cậu có thể thấy rõ sự lúng túng của Ngạo, nhìn Ngạo cứ gãi đầu rồi bóp chặt tay nhìn thật mắc cười. “Đùa thôi! Không có gì đâu. Cậu mà léng phéng thì cậu biết tay tôi.” Mà chắc không cần đợi đến cậu phải ra tay, em gái cậu cũng là một sát thủ máu lạnh rồi – hình như cái này không di truyền nhưng em gái cậu lại thừa hưởng điều đó từ ba.
“Thế cậu có thích con trai không?”
“Đương nhiên là không. Tôi hoàn toàn bình thường.” Không biết nghĩ sao mà lại nói cậu như vậy. Tuy chưa từng quen ai nhưng cậu vẫn thích mấy cô chân dài hơn.
“Sao hôm bữa nghe ba cậu đang tìm anh chàng nào đó cho cậu mà.”
“Hả?” Cả chuyện này mà ba cũng đi nói khắp nơi sao. Như vậy làm sao cô nào chịu quen cậu được. “Chắc ông ấy nói đùa thôi.” Mong là đùa thật.
“Sao thấy ba cậu nói nghiêm túc lắm mừ. Ba cậu còn nhờ mình để ý xem có ai để giới thiệu không nữa kìa.”
“Ông ấy đùa thôi. Đừng quan tâm làm gì. Tôi thích girl thôi.” Cậu gằn giọng và nhấn mạnh câu cuối. Cậu không muốn có sự hiểu lầm nào ở đây cả.
Từ nhỏ, cậu đã sống với bố và ba, cậu hiểu được tình yêu họ dành cho nhau là chân thực. tình yêu đó cũng như bao tình yêu khác của nam và nữ. Cậu chấp nhận điều đó và chưa bao giờ cảm thấy mặc cảm hay chán ghét khi cậu là con của họ cả. Cậu còn rất tự hào khi có hai người cha tuyệt vời. Cậu sẽ ra tay với bất kỳ ai dám coi thường bố và ba cậu. Nhưng duy nhất có một điều cậu không chấp nhận được. Ba cậu muốn cậu quen một đứa con trai. Từ nhỏ ba cậu đã cho xem rất nhiều film với nhiều diễn viên đẹp trai và hướng cậu theo chiều hướng thích những chàng trai. Cậu đã phân vân rất nhiều cho đến khi có một cô gái tỏ tình với cậu. Dù chỉ quen vài tháng, nhưng có lẽ cậu thích quen con gái hơn con trai. Vì vậy, cậu sẽ phải làm ba cậu thất vọng thôi. “Con xin lỗi ba.”
“Mày muốn tìm một cô bạn gái à?” Lương tròn mắt nhìn cậu, xém phun hết cả li nước đang uống vào mặt cậu.
“Mày làm gì ngạc nhiên dữ vậy? Tao muốn có bạn gái cũng là chuyện bình thường thôi. Mày có em nào xinh không, giới thiệu tao đi.”
“Bạn tao toàn con trai, muốn thì tao giới thiệu cho.”
“Mày điên à! Tao không thích con trai.”
“Vậy thằng nào hồi ba tuổi đi theo một anh đẹp trai rồi không biết đường về.”
“Nhắc hoài. Cái này do ba tao kể chứ tao có nhớ đâu. Không chừng là ông bịa chuyện.”
“Không có lửa thì làm sao có khói. Tao nghĩ mày không thích quen con trai là do không muốn bị ba mày áp đặt thôi. Chứ bản chất thì…” Lương lấy tay che miệng cười đểu.
Cậu ghét cái nụ cười này ghê. Sao xung quanh toàn những người thích chọc ghẹo những kẻ ghét bị chọc ghẹo như cậu chứ. “Mày không muốn giúp thì thôi. Tao sẽ tự tìm lấy.” Cậu đứng lên và không quên phóng cho Lương mà tia nhìn sắc như dao rồi vào phòng.
Cách nhanh nhất để tìm một người bạn gái? Không nơi nào nhanh ngoài internet. Chỉ sau 5 phút đăng profile trên tìm bạn bốn phương thì cậu đã nhận được cả chục lời mời kết bạn. Từ 14 đến 40 tuổi, từ mập đến ốm, từ không xinh đến hơi xinh xinh… tất cả đều có đủ. Cậu băn khoăn không biết làm sao mà tìm được cô gái hợp với mình trong những người này chứ. Rồi cậu chú ý đến một cái nick lạ… “thachanhtim”.
Wahsi : Nếu anh tìm được em thì sao?
Thachanhtim : Bao nhiêu tuổi mà xưng anh thế?
Washi : Thì lớn hơn em là cái chắc rồi.
Thachanhtim : Sao anh biết?
Washi : Nhìn profile của em là biết rồi. 23. Còn anh 29.
Thachanhtim : Khai gian đấy, chứ 32 rồi. Tội em quá.
Washi : Anh vẫn thích được làm anh có được không.
Thachanhtim : Tùy.
Washi : Em ở đâu?
Thachanhtim : Nơi không ai có thể tìm được.
Washi : Nếu anh tìm được thì sao?
Thachanhtim : Thì em sẽ được trở thành “anh” của chị.
Washi : Vậy làm sao tìm được em.
Thachanhtim : 15/3 Girls who like Boys who like Boys. Chúc may mắn
Cô offline sau dòng tin nhắn cuối cùng. Cậu ngồi nhìn dòng gợi ý của cô ấy. Làm sao mà có thể tìm ra cô ấy chứ? Cậu vò đầu khó hiểu.
“15/3 là ngày khai mạc hội chợ sách ở công viên Lê Văn Tám. Girls who like Boys who like Boys là tên một cuốn sách của nhà xuất bản Văn Hóa Thông Tin.”
“Tao yêu mày quá Lương ơi.” Cậu ôm chằm lấy Lương mừng rỡ, không ngờ cậu đố mà cậu nhức óc suy nghĩ mà lại được thằng bạn thân trả lời nhanh gọn như vậy.
“Cô ấy không nói thời gian, mày định làm sao mà gặp? Định đợi cả ngày à?” Lương có vẻ không thích cho lắm về cuộc gặp gỡ này của cậu.
“Thì cua gái phải bõ công một chút chứ sao. Tao đi ngủ sớm đây. Để mai có năng lượng mà đi chơi với nàng.” Cậu cảm thấy rất hồi hợp, không biết cô ấy như thế nào nhỉ.
Kế hoạch có chút trục trặc nhưng cứ yên tâm, vẫn nằm trong tầm kiểm soát.