3 Semes và 8 Ukes - Chương 15
Chapter 15.
Ryu thoáng thấy một người vừa bước ra khỏi khu chung cư, mái tóc trắng là điều anh luôn quan tâm đến, và mục tiêu của anh đã xuất hiện. Ryu bật đứng dậy và anh bước ra khỏi quán café điểm tâm rẻ tiền ấy và dò dẫm bước theo đối tượng. Brad đi theo sau, và anh bị túm lại ngay sau đó với lí do chưa thanh toán tiền cho bữa sáng của cả hai. Cậu chàng hậm hực lấy tiền trong ví ra trả cho mụ chủ quán béo ú với khuôn mặt đầy tàn nhan, cậu bước nhanh theo Ryu.
“PHONG đấy à? Tại sao ta phải rình mò như thế, không phải chúng ta đến gặp thẳng mặt anh ấy và đề nghị một cuộc hợp tác sao?” Brad thắc mắc.
Ryu quay sang, anh tặng cho cậu thanh niên tóc đỏ một nụ người đầy vẻ bí ẩn, “Tôi muốn xác định lại một lần nữa xem đây có phải là PHONG không. Bởi PHONG là một người đa dạng về nhân dạng, anh ta là một cơn gió lạ, và gió thì chưa bao giờ có một hình thù nhất định.”
Và Brad nghĩ Ryu bị điên.
Cả hai bước theo sau người có mái tóc màu trắng phía trước, rất thận trọng và chú ý xung quanh. Cả hai thấy đối tượng bước vào một thương xá mua sắm, cả hai bước vào ngay sau đó, và đi vào khu may mặc.
“Hắn bị biến thái à?” Ánh mắt nghi hoặc của cậu thanh niên nhìn chòng chọc về phía con người kia. “Ai đời thanh niên mà lại vào quầy của phụ nữ. Ai chà chà…” Brad tặc lưỡi, “Lại còn thử cả đồ lót nữ nữa chứ.” Cậu chàng nhắn nho khi thấy đối tượng cầm lên một chiếc áo ngực mỏng dính màu xanh lá sáng, và một chiếc quần lót kiểu dây đầy gợi cảm màu cam tươi. “Chắc chắn hắn có vấn đề.” Brad quay sang vẻ chắc chắn nói khẽ vào tai Ryu.
Cả hai quan sát kĩ càng từng hành động của mục tiêu, không hề bỏ sót một cử động nhỏ nhặt nào. Những họ đành thất vọng khi thấy đối tượng đi vào phòng thay đồ và hai anh chàng chỉ còn biết ngồi chờ từ bên ngoài. Một lúc sau, từ căn buồng thay đồ đó bước ra một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc trắng xõa dài tới nửa lưng được duỗi thẳng, cắt ngang trong bộ đồ đen ôm sát người gợi cảm.
Brad há hốc miệng trông về cô nàng, vẻ khó tin, anh lắp bắp và cố gắng lắm mới có thể nói bằng giọng nói vẻ thất thần. “PHONG đấy phải không Ryu? Hắn ta đã biến thành một phụ nữ?”
Ryu Tamaki mỉm cười, anh đã tìm được chắc chắn đúng người cần tìm.
.
.
.
Touya Hino với chiếc áo phong màu tím kẻ sọc trắng và chiếc quần short màu trắng đang thong dong bước đi trên con đường trãi sỏi trắng, miệng huýt sao ngẫu hứng bài “You’re my everything” đầy trữ tình. Anh dừng lại trước phòng của Ken, khẽ gõ vào cánh cửa và chờ đợi, vẻ mặt sáng bừng niềm vui.
Ken bước ra và cảm thấy niềm vui ngập tràn tâm hồn khi thấy bé cưng đứng đó. Cậu kéo nhanh Touya vào phòng, đóng sầm cửa lại. Ken ôm chầm lấy anh chàng, rồi cứ im lặng đứng yên trong tư thế đấy. Touya mỉm cười, và anh chàng cũng cứ đứng trong tư thế ấy đủ lâu để quyết định nói lên mục đích của ngày hôm nay anh đến đây.
“Ra ngoài với anh, anh có cái này muốn cho bé xem.” Giọng nói Touya đậm màu bí ẩn, và nó đang rất khiêu khích sự tò mò trong Ken. “Anh nghĩ bé sẽ rất thích việc này đấy.”
“Gì thế bé cưng?”
Chàng Pervert Man mở cửa, và anh kéo Ken khỏi phòng, và chỉ về vật anh đã kĩ càng đặt bên ngoài trước khi gõ cửa. Anh ung dung nở một nụ cười, ngay lúc này anh biết Ken đang chết lặng vì ngạc nhiên và sung sướng. Touya quay sang và khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của cậu chàng vẻ nâng niu.
“Chúng ta cùng làm nhé! Anh hứa sẽ không như mọi khi đâu.”
“Ngay bây giờ hả bé cưng?” Ken hỏi lại, vẻ khó tin.
Touya gật đầu. Ken nắm lấy tay anh chàng rồi cả hai chạy đến một nơi khác.
Cả hai đã có một buổi câu cá thật thú vị. Khác mọi khi, Touya hôm nay tỏ ra hào hứng một cách kì lạ chả bù cho mọi khi anh cứ gật gù và rồi lại ngủ li bì khi đã thả mồi xuống dưới hồ. Touya hồn nhiên rạng rở với nụ cười trẻ thơ trên mặt, anh quay sang nhắm tít mắt vẻ hạnh phúc hướng về người yêu.
“Thật là anh không ngờ câu cá cũng thú vị như thế. Chẳng hiểu tại sao lúc trước mỗi khi cầm lấy cái cần câu là anh lại buồn ngủ ghê gớm.”
Ken mỉm cười. Touya đưa tay nắm lấy cánh tay yếu ớt của người yêu. Anh mở rộng nó ra, và nhìn vết sẹo vẫn còn rất mới trong lòng bàn tay của Ken. Touya lại nhẹ nhàng đẩy ánh mắt hiền hòa của mình nhìn người yêu, rồi anh hôn lên vết thương ấy, đôi môi căng mọng của anh mút chặt lòng bàn tay của người tình, và anh cứ giữ yên vị trí ấy rất lâu.
“Hứa với anh, đừng bao giờ suy nghĩ tiêu cực về mối quan hệ của chúng ta bé nhé!” Touya mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Ken, “Anh yêu bé bởi đơn giản vì anh yêu bé. Tình yêu là một thứ mù quáng, và nó không hề nề hà gì về việc xứng hay không xứng. Tình yêu là một sự thách đố của cả hai con tim, và anh tin rằng…” Ánh mắt anh chàng trông chờ điều gì đó ở người yêu.
Ken cất lời… “Cả hai con tim đã tìm ra lời giái đố và hòa hợp về nhau, mãi mãi.”
Ken dướn người về phía anh, và cả hai trao nhau một nụ hôn dài ngọt ngào và ngây ngất.
.
.
.
Mikage mua một ít gia vị đặc biệt để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay tại một cửa hiệu nhỏ nằm khuất sâu trong một con hẻm tối tăm, nơi duy nhất bán loại sản phẩm tuyệt hảo này mà không bất kì nơi nào trong thành phố rộng lớn này có. Cậu trả tiền cho ông lão rồi ung dung bước ra khỏi cửa hiệu, bước nhanh chóng trở về nhà. Mikage cảm thấy có những ánh mắt soi mói đang xoáy vào mình từ phía sau, cậu bước chầm chậm rồi bất ngờ quay về sau, không ai cả. Cậu tiếp tục đi, những bước chân mỗi lúc mỗi gấp gáp hơn, Mikage đưa tay vào túi móc ra chiếc điện thoại, anh định gọi cho Charlie. Nhưng điều ấy đã không còn kịp nữa, cậu nhận ra mình đã bị cả một lũ khoảng chục tên mafia quây lấy xung quanh, trên tay hăm he những lưỡi dao bén ngót, lạnh tanh và nhuốm lên mùi chết chóc.
“Cậu đích thị là Mikage Zumino?” Một trong số đó lên tiếng hỏi.
Cậu im lặng, không lên tiếng.
“Ông chủ muốn cậu đến gặp ông ấy. Ông ta không hi vọng cậu bị thương tích, nhưng chúng tôi buộc phải làm như thế nếu như cậu phản kháng.”
Giờ thì Mikage đã nhìn rỏ huy hiệu mà trên người mỗi gã đều có, đó là hình một bông hoa mẫu đơn được thêu thật sắc sảo và nó nằm gọn bên ngực trái của những chiếc áo veston. “Death Phantom” Mikage nghĩ thầm, ánh mắt cậu lại nhìn quét thêm một lần nữa đám người đứng quanh mình. Rồi cuối cùng cậu lên tiếng, “Tôi không có điều gì để nói với hắn cả. Các người về nói với hắn rằng…”
Gã sát thủ cướp ngang lời cậu, “Đó là một lời mời lịch sự và chỉ có một cách trả lời đó là đồng ý. Mời cậu lên xe.”
“Quả là một lời mời lịch sự!” Giọng Mikage đầy vẻ mỉa mai, “Nếu tôi trả lời là không, các ông sẽ giết tôi chắc, hay là đánh tôi nhừ đòn và vác tôi về gặp hắn trong bộ dạng tội nghiệp đó.”
Mikage nở một nụ cười thách thức, anh mở một bên cánh áo khoác để những tên sát thủ có thể ngắm nhìn dụng cụ của mình. Cả bọn đang hướng mắt về những thứ lấp lánh phía mặt sau của chiếc áo khoác mà Miakge đang mặc, và cả bọn nhận ra đó là những con dao nhỏ, và độ sắc bén của chúng là vô cùng lớn.
“Ai sẽ là người muốn thưởng thức đầu tiên màn trình diễn của tôi?” Cậu chàng quay xung quanh, ánh mắt dõi theo từng khuôn mặt của bọn sát thủ, “Chắc các người cũng biết tin một trong đồng bọn của các người đã bị ta ghim một con dao vào mắt và đã chết thảm như thế nào. Đừng để tôi làm điều đó với bất cứ ai trong số các người.” Giọng nói cậu bình thản, và cậu dần rút ra từ bên trong một con dao nhỏ với độ dài tầm ngón tay trỏ.
“Nếu như vậy thì chúng tôi đành phải dùng đến vũ lực để mời cậu về.” Gã sát thủ lạnh lùng nói vẻ máy móc, và khi giọng hắn vừa dứt, cả toán những tên Death Phantom lao thẳng về phía chàng trai.
.
.
.
Viên thư kí của chi nhánh tập đoàn Lizard đến báo với Charlie có một vài vị khách đến gặp anh, và anh chàng đang tự hỏi trong đầu xem bọn họ là ai bởi cả suốt ngày hôm nay anh không hề sắp xếp một cuộc gặp gỡ nào. Và chàng trai xứ Scolt nhận thấy cô thứ kí xinh đẹp của mình giờ chỉ còn là một cái xác không hồn, người cô bê bết máu và phía giữa trán xuất hiện một cái lỗ sâu hun hút khi bị một khối kim loại xuyên qua. Charlie vuốt mặt, vẻ bần thần.
“Ông chủ của em muốn anh được yên nghỉ một cách thanh thản nhất nên đã sai bọn em đến đây để chăm sóc cho anh.”
Một cô nàng tóc vàng rực vừa bước vào văn phòng của vị tổng giám đốc. Ả mặc một chiếc áo liền đen bó sát người và bên phía ngực trái có gắn một hoa mẫu đơn bằng vải. Charlie không còn nhầm lẫn gì về bọn Death Phantom.
Thêm một, hai và thảy là bốn cô gái nữa bước vào. Giờ đây trước mặt của chàng Chuck là năm nữ sát thủ với thân hình bốc lửa, cặp vú ngồn ngộn và những họng súng đen ngòm, lạnh tanh.
.
.
.
“Nói rỏ cho tao nghe, hắn đang ở đâu?”
Jeremy nhận được một cái lắc đầu phản kháng, và ngay sau đó anh đã tặng một phát ngay giữa trán một tên vừa bị anh đánh gục. Anh chàng người gốc Hi Lạp nhìn quanh khu công trường vốn rất đông đúc bỗng trong phút chốc trở nên vắng lặng khi tiếng súng chỉ thiên của bọn Death Phantom vang lên. Jeremy không chút do dự khi nhận ra kẻ thủ là những tên sát thủ mang những bông hoa mẫu đơn vải bên ngực trái, anh rút súng ra khỏi áo và lần lượt bắn những phát chí mạng giết ngay kẻ thù. Anh dành lại một tên để tra khảo những cảm thấy không hề có chút hi vọng nào, Jeremy đã kết liễu luôn đời gã. Anh leo lên xe chạy về phía khu biệt thự nhà Hino. “Em phải lo cho Touya ngay lúc này, hi vọng anh không có vấn đề gì Chuck!” Jeremy lẩm nhẩm.
.
.
.
Ryu và Brad nhận ra mình không hẳn là những người theo dõi con mồi, mà chính họ cũng đang biến thành con mồi bởi những tên theo dõi khác. Brad quay sang nhìn Ryu, cậu nói nhỏ.
“Tôi nghĩ giờ anh nên đến gặp PHONG, và nói rỏ mọi yêu cầu. Tôi sẽ chặn bọn chúng lại đây.”
“Tôi không thể đánh liều trên mạng sống của cậu được. Chúng ta cần tương trợ cho nhau.” Ryu cãi.
Ánh mắt cương nghị của chàng thanh niên tóc đó cứng rắn nhìn Ryu, “Không Ryu, tôi hiểu. Anh thực ra không dám chắc mình đủ khả để thuyết phục PHONG, nên anh phải chọn một thời cơ thích hợp nhất để nói tất cả mọi việc. Tôi biết anh lo sợ rằng PHONG sẽ như một cơn gió và lại biến mất trước mũi anh. Vì thế không còn cơ hội nào để chúng ta lựa chọn nếu không là bây giờ. Hãy tin ở tôi, tôi có thể cầm cự được với bọn chúng.”
“Cả hai ta cùng đến gặp PHONG. Ở nơi đông đúc này, bọn chúng sẽ không dám làm gì đâu.”
Và Ryu đã lầm. Tiếng súng đã vang lên và tiếng người qua đường đang rú lên kinh hoàng, một cảnh hỗn loạn đang diễn ra trước mặt họ. Và ánh mắt của Ryu đang đảo liên hồi để tìm kiếm PHONG trong đám đông nhốn nháo này. Brad đẩy mạnh Ryu.
“Đi đi, hãy kiếm cho bằng được PHONG, và thuyết phục anh ấy. Tôi tin rằng anh sẽ làm được, bạn đồng hành. Ở đây hãy để tôi lo, xin cứ yên tâm.”
Ryu nhận thấy có khoảng hơn nửa tá những gã sát thủ với bộ đồng phục veston đen được đính một bông hoa mẫu đơn vải bên ngực trái. “Khỉ thật!” Anh thầm chửi, rồi vỗ mạnh lên vai của Brad, “Tôi trông cậy vào cậu đấy!” rồi anh lao vào đám đông xô bồ, anh mắt đảo liên hồi tìm kiếm người phụ nữ với bộ đồ đen ôm sát và mái tóc dài màu bạc.
.
.
.
Trở lại với Mikage, cậu chàng đang định dùng lưỡi dao sắc bén của mình để kết liễu một trong số mười tên sát thủ này, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn biết rằng khả năng để sống sót trong trận chiến này là rất thấp, và mọi sự đều phải nằm vào may mắn mà ông trời ban cho. Cậu quyết định là người tiên phong, lưỡi dao thứ nhất được cậu phóng lạnh lùng vút bay trong không khí, và chỉ với một tít tắt ngắn gọn, mạch máu chính phía cổ một gã sát thủ trong bọn chúng đã bị cắt đứt và gã nằm giẫy nẫy dưới lòng đường, chết lập tức ngay sau đó. Mikage đang phải rất cẩn thẩn né tránh những đòn tấn công đầy chết người của bọn sát thủ. Một đường dao áp sát bên cậu, nhưng may thay Miakge đã có thể tránh được nhưng ngay sau đó cậu nhận thấy một đường chém chết người khác đang lao về phía mình. Mikage khôn khéo, cậu rút ngay bên trong áo hai chiếc nĩa nhỏ và phóng ngay vào mắt của kẻ đang lên cơn cuồng loạn định bửa lấy cậu. Kẻ thứ ba gục xuống lòng đường là khi Mikage hạ thấp người xuống né một đòn chém ngang, và cậu chộp lấy cây dao trong tay tên bại trận nằm bên dưới và chém một nhát sâu hoắm ngay giữa bụng tên ác ôn. Máu gã phun ra ướt khắp chiếc áo của cậu và Mikage cảm thấy bắt đầu thấm mệt, hơi thở cậu bắt đầu nặng dần. “Còn sáu tên, gay đây!” Mikage nghĩ thầm, cậu nghĩ nên giải quyết nhanh gọn nên lại lao thẳng về một tên trước mặt, và hắn cũng vậy. Mikage thấy thời cơ đã đến, khi trông thấy gã sát thủ đang lao tới mình với vận tốc kinh hồn, và khi cảm thấy đã đủ gần, cậu đứng khựng lại, và lách sang một bên để né đường dao của gã, đồng thời xả một nhát đáp trả dọc theo sóng lưng hắn, máu gã bắn tung tóe khắp người cậu. “Còn lại năm.” Hơi thở lại càng nặng nề hơn, cậu cảm thấy đôi mắt của mình nặng kinh khủng, và cảm giác buồn ngủ lại chợt vụt đến. Mikage phóng lưỡi dao về phía một tên nữa, và hắn đã nhảy sang một bên để né tránh, nhưng rồi cũng quã phịch xuống, mắt trợn ngược chết tươi. Mikage đã tính toán kĩ lưỡng, cậu đã ném hai chiếc dao nhỏ ngay sau khi ném lưỡi dao vũ khí của bọn chúng khoảng một tít tắt, và kết quả là một trong số hai chiếc dao nhỏ ấy đã ghim thẳng vào ngay giữa cổ gã. Mikage nhận thấy chỉ còn lại duy nhất một cặp đủa bằng bạc bên trong áo khoác của mình và cậu boăn khoăn không biết sẽ làm gì tiếp theo. “Chỉ còn ba tên thôi, cố lên!” Cậu tự động viên bản thân và lại tiếp tục là người chủ động tấn công. Mikage thoáng thấy và nhận ra hai tên sát thủ đang lao về phía cậu từ hai hướng ngược nhau và cậu nghĩ sẽ dành một đòn chí mạng cho cả hai. Cậu gập người lấy đà, và khi đã thấy khoảng cách đã dần đi đến sự thích hợp, cậu hành động. Miakge lách người sang một bên, cậu nhảy ngược về sau một bước, khi đã cùng vị trí với một trong hai gã đó, cậu định dùng lưỡi dao trong tay để kết liễu gã, nhưng Miakge lúc này cậu nhận ra tên thứ ba đang ở ngay phía sau. Một nhát chém được xả xuống, cậu đã né được nhưng sức sát thương của đòn tấn công ấy khiến cho cậu bị mất thăng bằng và té ngã xuống. “Thôi rồi.” Mikage thấy rằng nguy hiểm và cái chết đang đến gần với mình, rỏ rệt.
.
.
.
Charlie mỉm cười nhìn năm cô nàng được cử đến chăm sóc cho mình vẻ không hài lòng. Anh không nghĩ còn người đó có thể tốt đến như vậy, nhưng Charlie đang thầm trách lòng tốt của gã vì đã không hiểu rỏ sở thích của anh. Anh chàng nở một nụ cười rồi ngay lập tức lao về bàn làm việc, núp sau chiếc ghế để tránh những làn mưa đạn đang bắn xối xả về phía anh. Charlie khốn khổ, anh đưa tay quờ quạng trong những cái ngăn tủ để tìm kiếm khẩu súng trong sự thất vọng và nỗi lo lắng mỗi lúc một dâng cao. “Thôi rồi, như thế này thì chết chắc.” Charlie nghĩ thầm. Cuối cùng thì anh cũng đã tìm được nó, nhưng làm cách nào để phản công, đó là một vấn đề nang giải khác.
Bỗng anh nghe thấy tiếng la chí chóe, tiếng chửi rủa của bọn nữ sát thủ, rồi lòm khòm ngó lên, anh nhận ra căn phòng anh ngập tràn trong một màu vàng kinh dị, và một thứ mùi kinh tởm bốc lên, không thể là cái gì khác ngoài thứ phân lợn hôi hám. Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, Charlie cố tập trung và liên hồi nã nằm phát đạn, cả năm cô gái ngã xuống vũng nước dơ bẩn kia, máu đỏ loang khắp.
“Cũng được việc đấy chứ!”
Charlie chớp mắt, anh không ngờ kẻ cứu mình chính là Chihuahua.
.
.
.
Mikage nghe thấy tiếng động gì đó phát ra, và ngay sau đó lần lượt từng gã sát thủ ôm lấy đầu mà chửi rủa, tru tréo. Chớp lấy thời cơ, anh chàng đi một đường dao bén ngót kết liễu nhanh chóng ba tên sát thủ còn lại. Mikage trông thấy cô gái nhanh nhẹn đang đứng gần đõ, tay cầm nhịp nhịp chiếc ná thun, không ai khác đó là cô phóng viên đài DEF, mục “TARGET” – Mèo Kitty.
.
.
.
Ryu tìm kiếm trong vô vọng khi đám đông vẫn hỗn loạn một cách không kiểm soát được, và dường như PHONG cũng đã biến thành cơn gió và bay đến một phương trời xa xăm nào đó.
Brad nhận thấy một chàng thanh niên đang đứng cạnh mình, vẻ mặt bình thản khuất sau chiếc kính đen, đang nhìn bọn sát thủ. Những tên trong Death Phantom vẻ rụt rè, sợ hãi hướng về phía chàng trai.
“Lui đi!” Anh chàng lên tiếng.
“Nhưng thưa, ông chủ có lệnh…”
Một tiếng súng vang lên, và viên đang ghim vào một bên đùi của tên vừa lên tiếng, hắn quị xuống.
“Lui đi!”
“Ông chủ bảo chúng tôi…”
Và tên sát thủ vừa lên tiếng đó cũng lãnh hậu quả y như gã vừa rồi.
“Lui đi!”
Vẫn giọng nói bình thản đó, chàng thanh niên lên tiếng. Và cả bọn Death Phantom dần rút lui. Brad nhìm chăm chú vào chàng thanh niên, đôi mắt lộ vẻ thán phục.
“Anh là PHONG phải không?”
.
.
.
Touya và Ken nghe có tiếng đánh nhau ở ngoài, và khi cả hai chạy ra tới ngoài gian sảnh chính thì đã thấy những cái xác nằm la liệt ở đấy.
“Bọn Death Phantom!” Ken thốt lên.
Touya để ý thấy một bóng đen vừa vụt chạy ra. Anh quay sang nhìn những kẻ nằm la liệt trên sàn nhà, tất cả là bọn sát thủ của con người ấy.
“Ai đã làm chuyện này thế nhỉ?” Ken thắc mắc. “Ai đã hạ gục bọn sát thủ này thế nhỉ?”
Jeremy cũng vừa lúc chạy vào và anh không mấy ngạc nhiên gì khi thấy cảnh tượng đã diễn ra nơi đây. Charlie và Chihuahua cũng đến đây ngay sau đó. Và một lúc sau nữa Mikage cùng Kitty cũng đã có mặt tại gian sảnh chính nhà Hino.
“Hắn đang cuồng quét tất cả chúng ta.” Mikage lên tiếng, khuôn mặt cậu lộ rỏ vẻ mệt mỏi.
“Có lẽ đã tới lúc hắn muốn cậu trả giá rồi đấy, Touya.” Charlie lên tiếng.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía chàng Pervert Man.
“Hi vọng là Ryu đã tìm gặp PHONG.” Ken thầm nghĩ.
Siwon cũng vừa xuất hiện, anh vẫn thong dong từng bước chậm rãi bước vào gian sảnh lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, vẫn không một lời được thốt ra.
“Ai đây?” Jeremy lên tiếng, tay anh chỉ về người đi cùng Siwon.
Đó là một đứa trẻ khoảng ba tuổi, nó đi từng bước chậm chạp kế bên Siwon, ánh mắt thơ ngây của nó đảo liên tục nhìn những người lạ, một chút sợ hãi thoáng trên khuôn mặt khi thấy tất cả chầm chập nhìn nó, và cũng bởi mấy cái xác nằm la liệt trong căn phòng. Nó đưa tay nhỏ bé siết chặt tay của Siwon.
“Ai vậy anh Siwon?” Mikage lên tiếng.
Siwon nhìn Touya, rồi anh khẽ khàng lên tiếng, “Con trai của Touya Hino.”