Dãy Trọ Dâm Dục - Chương 19
Minh áp má lên ngực Đại, lặng thinh nghe tiếng tim anh đập trầm đều như tiếng mõ trong đêm. Lâu lắm rồi mới được ôm người đàn ông này gần đến thế – không phải qua ánh nhìn lén lút hay những lần đưa lẩu qua phòng.
Là thật. Rất thật.
Lưng anh rắn chắc, bụng phẳng và cơ bắp ở đùi hằn rõ nét dưới lớp vải mỏng manh. Cây hàng của anh – thẳng tắp, nặng trĩu – đang nằm gọn trong lòng bàn tay Minh, đầy cương cứng vì im lặng dồn nén. Nó lớn, nóng hổi, mạch đập nhịp đều như chính chủ nhân nó.
Minh khẽ cúi đầu xuống, môi lướt trên da bụng thô ráp của người đàn ông. Tay vẫn giữ chặt cây hàng trong tư thế tôn thờ – như một phần thiêng liêng thuộc về anh. Từ gốc tới đầu, từng đường gân, từng lớp da mịn căng đều được cậu vuốt ve bằng lưỡi.
“Ưm…” – tiếng rên của Đại bật ra, dù nhỏ nhưng thật. Cơ thể anh khẽ giật, như thể giấc mơ chạm phải thứ mình luôn giấu kín.
Minh không nói, chỉ nuốt xuống toàn bộ cây hàng – từng nhịp, từng lần trượt sâu xuống cổ họng. Âm thanh chóp chép vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
“Chậc… chóp… ọc… ọc…”
Đại nghiến răng, tay siết vào mép nệm. Không đẩy Minh ra. Không gọi tên. Chỉ để mặc lưỡi cậu đưa đẩy, miệng mút chặt lấy cây hàng mình như người hành hương đang dâng lễ vật.
Mỗi lần Minh ngẩng đầu, cậu lại liếm từ gốc lên đỉnh, rồi ngậm sâu, thật sâu, để thân thể to lớn kia được xoa dịu bằng khoang miệng ấm áp.
Đại nắm tóc Minh, khẽ ghì xuống. Không phải thô bạo. Chỉ là bản năng. Cái cách đàn ông nén tiếng rên, dùng hành động thay lời.
“Ư… á… Minh…” – tên cậu bật ra, trầm đục và thô ráp, khiến tim Minh co thắt. Cậu rướn người hơn nữa, cho tới khi cây hàng giật mạnh trong họng cậu.
“Ọc… ọc… ọc…”
Tinh dịch đặc nóng tuôn ra ào ạt, xối thẳng vào cổ họng Minh. Cậu nuốt hết, không chừa giọt nào. Vẫn ngậm lấy nó như chưa muốn buông.
Một lát sau, Minh ngẩng lên. Mắt đỏ hoe, môi ướt át. Cây hàng của Đại mềm lại nhưng vẫn nặng nề nằm giữa bụng.
Cậu leo lên nằm bên cạnh, siết nhẹ vai anh:
“Em không cần gì hết. Chỉ cần đêm nay.”
Đại không nói. Đưa tay vuốt tóc cậu, rồi khẽ chạm môi lên trán. Như lời cảm ơn.
Ngoài trời, gió sớm thổi nhẹ. Tiếng gà gáy xa xa đánh thức ánh sáng mờ mờ của rạng đông.
Đại ngồi dậy, thay áo. Anh mặc chiếc quần jean bạc màu, áo thun ôm cơ, rồi xách túi đồ nghề lên vai.
Minh nằm trên giường, kéo chăn lên ngực, mắt vẫn dõi theo bóng người đàn ông bước ra khỏi phòng.
“Đi đường cẩn thận anh.”
Đại quay đầu lại, gật khẽ:
“Trưa tao đem cơm cho tụi nhỏ. Mày coi chừng tụi nó giùm.”
Minh khẽ cười, mắt rơm rớm:
“Lúc nào cũng vậy…”
Cánh cửa khép lại. Gió sớm tràn vào khe nhỏ, đưa theo mùi bụi đường và mùi tinh dịch còn phảng phất trong không khí.
Minh vẫn nằm đó, đôi môi còn dính chút ẩm ướt nơi đỉnh cây hàng vừa được anh “dâng lễ”. Cậu thở nhẹ, mắt long lanh khi nhìn lên người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào tường, thở dốc, ngực nhấp nhô theo từng hơi.
Minh khẽ nói, giọng vẫn ấm:
“Anh… còn muốn nữa không?”
Đại không trả lời bằng lời. Chỉ cúi xuống, kéo Minh ngồi dậy, rồi xoay người cậu lại, đẩy cậu nằm úp xuống tấm nệm. Một tay anh giữ chặt vai, tay còn lại vuốt dọc sống lưng cậu, chậm rãi, đầy hàm ý.
Lưng Minh cong lại, làn da mịn màng nổi gai khi cảm nhận rõ bàn tay thô ráp lướt xuống tới bờ mông mềm. Đại tách hai chân cậu ra, cúi người áp sát lưng cậu, cây hàng đã căng cứng trở lại, cọ dọc khe mông nóng ẩm ấy.
“Ưm… Đại…”
Cậu rên khẽ khi đầu khấc cứng như đá chạm sát mép lỗ nhỏ, rồi trượt qua vài lần. Cảm giác ấy khiến cơ thể Minh co giật nhẹ vì khao khát.
Không chần chừ nữa, Đại giữ hông Minh thật chặt rồi đẩy thẳng cây hàng vào sâu bên trong.
“Phạch…”
Minh rướn người lên, miệng há không kêu thành tiếng, mắt trợn nhẹ khi cây hàng ấy xuyên thẳng vào lỗ nhỏ cậu, không báo trước. Cảm giác đầy tức, nặng, nóng – như đang bị xẻ đôi từ trong ra.
“Bạch… bạch… bạch…”
Tiếng nhịp đều đặn của thân thể Đại va chạm vào hông Minh vang khắp phòng trọ nhỏ. Mỗi cú thúc là một lần cây hàng cắm sâu hơn, rồi rút ra gần hết chỉ để dập vào mạnh hơn lần kế tiếp. Cơ đùi Minh run lên, mồ hôi rịn ướt sống lưng.
“Ư… á… a… sâu quá…” – Minh rên rỉ, hai tay bấu chặt tấm nệm, lưng cong lên để đón từng cú nhấn dữ dội của người đàn ông phía sau.
Đại không nói gì. Chỉ thở hổn hển, tay siết eo Minh như sợ tuột mất. Cơ ngực anh căng lên, trán đẫm mồ hôi, mạch máu nổi khắp cánh tay đang căng tràn lực đẩy.
Cây hàng ấy không chỉ to, mà còn thô ráp, dày, mỗi lần ra vào đều ma sát rát bỏng bên trong lỗ nhỏ Minh. Nhưng cậu lại mê mẩn trong cảm giác đó, đầu óc mụ mị trong khoái cảm lẫn cảm xúc.
Đại rút mạnh ra, rồi đẩy thật sâu một lần cuối.
“Phạch!”
Minh nấc lên, toàn thân như bị cắm chặt xuống giường. Cậu nghe rõ tiếng gầm trong ngực người đàn ông sau lưng, rồi ngay sau đó…
“Ọc… ọc… ọc…”
Đại giật cứng người, xuất thẳng vào bên trong cổ họng cậu khi vừa kéo cậu ngồi dậy để nuốt lấy cây hàng.
Minh gần như ngạt thở khi từng dòng dịch đặc nóng bắn sâu vào, trào ra nơi mép miệng, lăn dài xuống cằm.
Cậu nuốt xuống từng giọt, vừa thở vừa run lên.
“Khục… ưm… anh…” – Minh ngước nhìn, đôi mắt rưng rưng. Đại vuốt tóc cậu, kéo cậu vào lòng, không nói gì, chỉ giữ chặt như lời cảm ơn thầm lặng.
Gần rạng sáng, khi cơ thể Minh đã dịu xuống và cây hàng kia mềm lại sau hai lượt trả bài, Đại lặng lẽ thay áo. Tay anh lướt nhẹ qua má cậu:
“Ngủ thêm đi. Trưa tao về.”
Minh chỉ gật nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn theo anh không rời, tim vẫn đập loạn vì hơi ấm của người đàn ông ấy.