Hôn thê hoàng gia - Chương 1
Chap 1
/Bệnh viện/
– Dì à, các bác sĩ đã xếp lịch ngày mai phẫu thuật rồi đó. – Luhan vừa gọt táo, vừa vui vẻ nói chuyện.
– Con kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy để cho dì phẫu thuật? – Người phụ nữ trung tuổi nằm trên giường bệnh, vẻ mặt phúc hậu, ân cần xoa đầu cậu nhóc ngồi bên hỏi han.
Luhan từ khi lên 7 đã chuyển về sống kí túc xá với dì Lee. Cậu không phải trẻ mồ côi mà là vì bố mẹ cậu đã bỏ đi trong đêm để trốn nợ. Cậu coi dì Lee không chỉ như người thân của mình mà còn là ân nhân của cậu. Dì lo cho cậu chỗ ăn ở rồi là tiền học, tiền sinh hoạt. Cậu chỉ dám xin giúp dì lau dọn kí túc xá co như là làm chút việc đỡ dì. Cách đây mấy tuần, dì Lee được các bác sĩ chuẩn đoán có khối u cần mổ gấp.
– Con tìm được một việc rất tốt, dì không phải lo đâu. – Cậu ngẩng đầu lên mỉm cười trấn an dì.
~~~~~~~~Flash Back~~~~~~~~
Trên đường đi mua ít đồ về để nấu ăn mang cho dì Lee, cậu chợt nhìn thấy một ông lão tay cầm tấm bản đồ ngó nghiêng hình như không biết đường đi.
– Cụ ơi, cháu có thể giúp gì cho cụ không? – Cậu nhanh chóng chạy lại gần.
– À. Ta đang muốn tìm đường đi nhưng mà ta cũng không biết nó nằm ở đâu nữa.
– Để cháu giúp cho. Ông muốn đi đâu ạ?
– Không phải cháu có việc cần đi sao? – Ông lão chỉ vào túi đồ của cậu.
– Việc đó để sau cũng được ạ. Ông đang cần giúp đỡ trước cơ mà. – Cậu mỉm cười với ông cụ.
– Vậy cảm ơn cháu. À mà cháu có thể giúp ta thêm 1 việc nữa được không?
– Ông cứ nói ạ. Nếu có thể cháu sẽ cố gắng.
– Ta ở một mình nên đang cần một người vừa giúp việc nhà vừa tâm sự với ta. Ta thấy cháu ngoan ngoãn, tốt bụng như vậy liệu có thể về giúp việc cho ta. Về lương thì cháu có thể quyết định. – Ông cụ nắm lấy tay cậu.
– Dạ….. Được ạ….. Nhưng…… Cháu. – Cậu đang lưỡng lự một điều gì đó.
– Cháu cứ nói đi. Ta không ngại điều gì đâu. – Ông lão cười hiền.
– À… cháu có thể …. xin ứng tiền trước được không ạ. An tâm cháu sẽ đến làm cho cụ. Chỉ là ….. cháu đang cần tiền gấp.
– Ồ. Không sao. Cháu cần bao nhiêu cứ nói, ta sẽ giúp cháu.
– Cháu cảm ơn ông – Cậu vui vẻ đi cùng ông lão.
~~~~~~~~End Flash Back~~~~~~~
– Cậu định đi đâu à? – Baekhyun đi bên cạnh khoác vai cậu. – Sáng ra đã xách túi đồ rõ to rồi này.
– Mình đi làm ý mà. – Luhan gỡ cái tay đang đặt trên vai mình xuống. – Tay cậu nặng chết đi được, bỏ xuống giùm cái.
– Cái cậu này. Dỗi luôn. – Nói rồi Baekhyun bỏ đi trước. Cậu bật cười trước hành động trẻ con khó đỡ này của thằng bạn.
Hôm nay cậu bắt đầu đến nhà ông lão để làm việc. Sáng nay cậu đã lau dọn nhà cửa thật sạch sẽ, dọn một số đồ đạc cần thiết để mang đi.
– Oa… Đẹp trai thật
– Lạnh lùng quá.
– Mẹ ơi! Nhìn như bước ra từ truyện tranh vậy.
Đến cổng trường, cậu đã thấy một đám con gái đứng chặt cổng trường. Chen gần chết, cậu mới mò vào được đến bên cạnh Baekhyun.
– Chuyện gì thế?
– Thái tử của hòn đảo gì gì đó mà tớ quên tên rồi.
– Thái tử?
– Ừm. Hắn du học bên nước mình. Học trong trường mình nhưng hình như là lớp VIP nên khó thấy mặt lắm.
– Vậy tại sao …? – Cậu còn chưa kịp hỏi thì thẳng bạn thân đã chặn lại.
– Muốn hỏi sao hôm nay xuất hiện chứ gì. Tớ đi guốc trong bụng cậu rồi. Hình như là đến làm thủ tục để chuẩn bị về nước. Thấy bảo lần này về để kết hôn rồi lên nhận ngai vàng hay sao ý. Mà cái anh hay đi cùng hôm nay không thấy đến, có lần tớ thấy anh ý, ôi đẹp trai dã man luôn ý. – Baekhyun nói trong tâm trạng chả khác gì cái lũ fangirl kia.
– Đồ hám trai. – Luhan bật cười quay ra nhéo thằng bạn 1 cái.
*Reng reng*
– Chuông rồi. Vào lớp đây. – Baekhyun nháy mắt tinh nghịch với cậu rồi đi trước.
Đang định nhanh chân bước theo Baekhyun thì cửa xe ô tô mở ra. Vì sự tò mò của mình, cậu quyết định đứng lại để xem dung nhan thái tử.
Bước xuống xe, một chàng trai với mái tóc vàng bay bay trong gió, khuôn mặt như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp, dáng người cao lớn nhưng không thô to mà vô cùng vừa vặn. Khoác trên mình bộ đồng phục học sinh cũng không thể che được nét lạnh lùng, cao ngạo của hắn.
Luhan cảm giác tim mình như ngừng một nhịp khi hắn đi lướt qua cậu. Hương thơm theo làn gió đã khiến cậu cảm thấy đầu óc mụ mị. Khi ngẩng lên thì thái tử đã đi khuất bóng.
– Hương thơm nam tính, khoẻ khoắn nhưng vô cùng lạ lẫm. Chắc đó là vì mùi hương của một đất nước khác.
Giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, Luhan vội vã chạy lên lớp, miệng lầm bẩm:
– Thôi chết phát này vào lớp muộn mất……
———————————————
Từ phòng hiệu trưởng bước ra, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, không chút nuối tiếc gì với ngôi trường này. Bên cạnh hắn còn có 2 vệ sĩ to con.
– Các cậu có ai biết tin tức gì về vị hôn phu của tôi không?
– Dạ thưa, không ai biết gì hết ạ!
– Cũng phải thôi. Ông nội ta mà đã ra tay thì ai biết được điều gì cơ chứ. – Khoé miệng hắn hơi nhếch lên càng khiến gương mặt ấy trở lạnh lẽo hơn.
– Đừng đi theo ta.
– Điều này không thể được thưa ngài.
– Chỉ một hôm nay thôi. – Giọng nói tuy vẫn là lời ra lệnh lạnh tanh nhưng phảng phất đâu đó lại như là lời van nài.
Từ nhỏ đã luôn có người đi bên cạnh 24/24, hắn không có lấy một giây riêng tư. Sắp đến lúc phải lập ngôi hậu thì hắn lại có thêm cái đuôi nữa. Hắn chỉ cần một chút thôi để có riêng cho mình một khoảnh khắc nào đó.
– Vâng. – 2 tên vệ sĩ đứng nghiêm, cúi chào và đi ra cổng trường, nơi có 1 chiếc limo đen sang trọng đang đỗ lại để chờ hắn.
Thong thả bước lên sân thượng, những tia nắng ấm áp cùng những cơn gió nhẹ mát mẻ khiến hắn cảm thấy yên bình đến lạ. Cũng phải. Hắn luôn gồng mình lên để chống lại âm mưu cướp ngôi của biết bao thế lực. Chưa bao giờ hắn dám lơ là cảnh giác. Nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ. Hắn sẽ để cho tia nắng kia sưởi ấm trái tim đã vốn lạnh giá và cơn gió kia thổi bay tất cả những lo âu, phiền muộn.
Cạch.
Tiếng mở cửa ngay lập tức khiến hắn lại quay trở về với vẻ lạnh lùng vốn có. Hắn đã quen phải cẩn thận với tất cả mọi người và tất cả mọi thứ rồi
– Thần xin lỗi. Thần không biết thái tử ở đây.
Luhan như mọi hôm ôm hộp ăn trưa lên sân thượng. Đây là cứ địa của cậu để giải toả sau mỗi giờ học. Cậu cảm thấy ăn trưa ở đâu ngon hơn ăn ở bất kì chốn nào.
– Thần sẽ đi ngay đây
Cậu định quay đi thì hắn túm tay giữ cậu lại. Luhan cảm giác như mọi dòng máu đều đang đổ dồn vào nơi tiếp xúc giữa tay hắn và tay cậu.
– Không cần. Ta cũng sắp đi rồi. Ngươi lên ăn trưa thì cứ ở lại. – Hắn nhìn xuống hộp cơm rồi cứ thế quay đi.
– Thái tử – Luhan bỗng dưng cất tiếng gọi khiến hắn dừng bước quay lại.
– Còn việc gì sao?
– “Thôi chết! Gọi xong hồi hộp quá quên mất định nói gì rồi.”
– Này! Nếu không có việc gì thì ta đi trước. – Hắn quay lại một lúc mà thấy cậu vẫn đơ ra không nói gì.
– Thần….. Thần muốn chúc ngài hạnh phúc. Thần nghe được tin rằng người sắp làm lễ đính hôn.
– Ra là vậy. – Hắn nở một nụ cười chua xót – Đến bây giờ ta còn chưa biết người đó là nam hay nữ nữa.
Luhan mặt nghệt ra. Sao lại là nam hay nữ?
– Ở nước ta thì lấy nam hay nữ đều được cả – Hắn nhìn gương mặt cậu đần ra trông đến là ngố nhưng cũng thật đáng yêu. – Dù sao thì ta cũng nhận lời chúc của ngươi. Nếu có cơ hội gặp nhau, cứ gọi tên ta: Sehun.
Hắn nở một nụ cười tươi nhất có thể để dành cho cậu. Với hắn, đó có lẽ là nụ cười tự nhiên nhất và cũng thật lòng nhất từ trước đến giờ. Còn với cậu, đó là nụ cười đẹp nhất trong những nụ cười mà cậu từng thấy. Nụ cười ấy lấp lánh lại còn ấm áp hơn tất thảy những thứ cậu từng biết.
– Thái tử…. – Định nói thêm điều gì đó nhưng bóng dáng ấy đã biến mất từ lâu.
Mỉm cười một mình, Luhan nhanh chóng ngồi xuống giải quyết bữa trưa của mình. Hôm nay ăn còn ngon gấp mấy lần mọi hôm a~~~~
– Cậu là Luhan – 1 chàng trai cao ráo, đẹp trai nhưng không bằng vị thái tử tên Sehun kia đứng trước cổng trường chờ cậu lúc tan học.
– Dạ phải. Cho hỏi anh là? – “Không lẽ đây là người mà ông lão cử tới đón mình”
– Tôi được giao nhiệm vụ tới đón cậu. Không lẽ ông chủ chưa nhắc cho cậu?
– À vâng. Ông đã nói rồi ạ.
– Vậy chúng ta có thể đi ngay bây giờ được chứ cậu Han?
– Vâng – “Người gì đâu mà vừa đẹp trai vừa lịch sự. Nhưng tại sao mình lại thấy hương thơm của người này giống với mùi hương của vị thái tử”
– Mời cậu Han lên xe.
– Anh cứ gọi tôi là Luhan. Gọi thế kia …. tôi ….. không quen. – Lúc ngồi trên xe, anh ta nói chuyện điện thoại với ai đó mà cứ nhắc “cậu Han” “cậu Han” hoài.
– Cậu… à Luhan, tôi là Chanyeol, thư kí riêng của thái tử.
– Thái tử? – Luhan ngạc nhiên khi người này nhắc đến Sehun.
– Phải. Có điều gì ngạc nhiên lắm sao?
– Sao lại liên quan đến thái tử?
– Không phải cậu là thái tử phi được tiên vương chọn sao?
– Thái tử phi? Chắc anh nhầm rồi. Tôi chỉ được một ông lão thuê làm người giúp việc thôi mà.
– Người giúp việc ư? Tiền hứa hôn cậu cũng đã nhận rồi.
– Tiền hứa hôn? – Không lẽ ông lão ấy lừa cậu.
– Phải. Ông chủ đã gọi và báo rằng cậu đã nhận tiền hứa hôn và sẽ nhanh chóng về tư gia của ông tại Hàn Quốc. Nếu có điều gì thắc mắc, đến nơi chúng ta sẽ giải quyết sau.
Cậu không còn nghe thấy người tên Chanyeol kia nói gì nữa. Cậu là thái tử phi, cậu sẽ phải lấy chồng và hơn hết thái tử sẽ phải lấy người mà ngài không hề biết và cũng chẳng hề yêu thương. Cậu không ngờ người đó lại chính là mình.
Rồi cuộc sống sau này của cậu sẽ ra sao?