Summary
– Thôi Hải và Phong ra lấy xe đi, tôi vào trong chờ rồi đứng ở đâu thì gọi di động cho tôi, tôi đến. Nhanh lên Phong, Hải xỉu bây giờ! – nghe đến tên mình tôi mới tỉnh giấc
– Tôi không sao, “cây ngay không sợ chết đứng”, tôi thì không thích Vĩnh đâu nhưng mà Vĩnh có thích tôi hay không thì tôi chưa biết!
– Thôi, đi mau lên, tôi thua Hải rồi – Vĩnh hối tôi đi nhưng tôi thấy trong mắt hắn có gì vui vui, rồi hắn cười, nụ cười mà tôi chưa từng thấy, nhưng theo tôi nghĩ đó là một nụ cười hạnh phúc và hài lòng. Chắc tôi đoán sai chứ đang nước sôi lửa bỏng thế này thì cớ gì hắn vui chứ!
Điểm đến kế tiếp là tiệm chụp hình sticker, cái ý tưởng này là của tôi. Vì tôi thích chụp hình (thay lời độc giả: xấu như con gấu mà cứ tưởng mình đẹp như con cá chép), và còn 1 lý do khác là tiệm chụp hình tôi biết giờ này rất ít khách, tôi sẽ thoát khỏi cảnh bị là tâm điểm chỉ trỏ. Nhưng trên nữa là một lý do hết sức tà đạo: tôi muốn chụp hình với hai tên này để mốt có hình mà khoe lũ bạn “đấy, tao quen toàn người đẹp lung linh”. Tôi cứ tưởng khi đưa ra ý kiến đó sẽ phải dùng đến “vũ lực” để kéo 2 tên ấy đi thế nhưng tôi lầm
– Được đấy, chụp hình chung cho vui! – Phong nói trước
– Cũng hay, có hình Hải dán toilet thì đi tiêu đi tiểu dễ phải biết! – lại là tên Vĩnh chết tiệt. Tôi đưa tay lên nhưng may cho hắn là hắn nhanh nhẹn chạy biến trước khi tôi kịp chụp hắn lại. Tôi phải tự nhủ “miễn là có chụp hình là được” mãi mới thoát khỏi cái viễn cảnh “đi tiêu đi tiểu dễ phải biết”.